Đồ Điên!

Chương 29



Ngày hôm qua, em yêu anh vì anh lạnh lùng, ít nói và luôn điềm tĩnh. Vốn dĩ em không thích con trai nói nhiều, nên em đã thật sự cần yêu một người như anh.

Ngày hôm qua, anh nắm tay em một cách lặng lẽ đi dạo trên đường phố đông người, nhưng cũng sẽ buông tay khi ai đó xa lạ nhìn vào đôi ta.

Ngày hôm qua, anh chỉ nhìn em và chưa bao giờ nói yêu em, dù em không đòi hỏi anh nói ra mà qua tin nhắn cũng được. Nhưng anh im lặng mỗi khi em nói yêu anh, để trái tim em cứ thổn thức vì không biết anh yêu em bao nhiêu................

Nó rơi nước mắt, chắc là vì bộ phim truyền hình đó.

- Hức, cảm động quá, tội nghiệp nhân vật nữ đó ghê. Mình mà là cô ấy đá tên đó lâu rồi T.T

Tiếng lè nhè của nó đánh thức hắn, hắn xoa đầu nhìn xung quanh. Như bất giác nó cất tiếng

- Uả dậy rồi đó hả?

-.........

Không đáp lại, hắn đứng dậy bước đi, nó cáu nhưng cố kiềm chế

- Không biết cái loại người gì thế không biết? Người ta quan tâm hỏi han, vậy mà.....

~ 1 lúc sau ~

Nó bê tô cháo hầm từ sáng sang cho hắn

- Nè ăn đê.

- Không thích!

- Zề, người ta cất công làm cho thế mà không ăn, có coi người ta ra cái gì không hả?

- Không!!

- Thật là không chịu nổi nữa rồi, điên mất thôi. Thế chốt là anh có ăn không?

- Không!!

- Thôi, ăn đi mừ, ăn đi, công sức tôi làm từ sáng đó, ăn đi mừ...- nó hạ giọng

Hắn bật cười

- Thôi được rồi, ăn thì ăn.

- Đấy vậy có phải vui hông ^^

Ngồi nhìn hắn ăn tô cháo nó cười tủm tỉm

- Gì đấy, bộ chưa nhìn thấy tôi ăn bao giờ à?

- Hông, thôi ăn tiếp đi tui đi coi phim. ^^ - nó hớn hở

Ngày hôm nay, em vẫn yêu anh. Nhưng tình yêu này mang theo cả nỗi buồn, nỗi đau và những vết thương lòng anh để lại.

- Chậc, hết phim rồi T.T

- Đúng là con nít

- Nó ai đấy? - nó cáu

- Nói cô

- Có mà anh ý.

- Thế á. Kinh ta

Nó tức giận không đáp lại, hắn cười thầm. Lục cái đĩa hắn đưa cho nó

- Nè

- Cái gì đấy?

- Phim kinh dị

- Sặc, sao đưa tôi cái này?

- Xem chứ sao

- Xời chuyện gì chứ mấy cái thể loại ma quỷ này là chuyện thường.

- Thế á. thế thì mở đi

Nó cầm cái đĩa và mở

Phim bắt đầu chiếu, cả 2 chăm chú theo dõi.

1 phút, 10 phút, 20 phút, mắt nó bắt đầu mờ dần ( buồn ngủ đây mà). Tựa đầu vào vai hắn không biết từ lúc nào nó thiếp đi.....

Từng hạt mưa bắt đầu rơi trên mái hiên nhà, từng bài hát lại 1 lần nữa cất lên, đó cũng là lúc anh cầm tay em đưa đi trên những con phố.....