Đồ Hoa

Chương 34



================

Đoàn Triết vốn muốn tìm Kỷ Xuân Sơn hỏi thăm thêm về chuyện của Lâm Nhất nhưng hai người mãi mà không hẹn gặp thành công, hiểu biết của hắn về gia đình Lâm Nhất chỉ gói gọn trong mấy câu ngắn ngủi anh nói với Bạch Nghiên Sơ vào đêm Giáng Sinh. Căn cứ theo phản ứng của anh, Đoàn Triết giản lược phán đoán có lẽ người mà Lâm Nhất nhìn thấy ngày hôm đó và hôm nay là một.

Hắn giữ gáy Lâm Nhất, ấn đầu đối phương vào ngực mình, hoàn toàn che kín tầm mắt anh lại.

"Bà ấy vẫn luôn ở đó sao?" Đoàn Triết hỏi.

Lâm Nhất lắc đầu, bàn tay đồng thời sờ xuống, ngữ khí gấp gáp: "Làm thêm lần nữa đi."

Cánh môi mềm mại cọ qua cơ ngực mướt mồ hôi của Đoàn Triết tựa như hôn mà không phải hôn, dục vọng chưa hoàn toàn mềm xuống sau khi chạm vào gần như bị đánh thức trong nháy mắt. Đoàn Triết giữ tay anh lại, cúi đầu hỏi: "Đàm Tư Minh có biết việc này không?"

"Biết." Cổ tay Lâm Nhất kích thích theo biên độ nhỏ vài cái.

Đoàn Triết đè nén tiếng thở thô nặng, lại hỏi: "Tối nay đã uống thuốc chưa?"

Lâm Nhất ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.

"Thuốc để ở đâu, tôi đi lấy." Đoàn Triết nhấc chân bước xuống giường.

Lâm Nhất ngã người xuống giường như bị rút hết xương, duỗi dài tay rút một tờ khăn giấy trên đầu giường lau qua thân thể, lười biếng đáp: "Trên đầu tủ ngoài phòng khách."

Đoàn Triết đứng nguyên tại chỗ, thấp giọng lên tiếng: "Lâm Nhất, tôi bật đèn đây."

Lâm Nhất không nói nữa mà túm chiếc chăn bên dưới che khuất đầu và nửa người lại.

*

Đoàn Triết sờ soạng trong bóng tối đi ra phòng khách, ấn công tắc đèn lớn ngay ngoài huyền quan. Thuốc men được đặt ở vị trí rất bắt mắt, trên một cái giá lớn ngay đầu tủ.

Giống với hầu hết các bệnh nhân khác, có lẽ Lâm Nhất đã trải qua rất nhiều lần đổi thuốc, phần lớn số thuốc trong hộp đựng trên giá đều là chưa uống xong đã phải đổi sang loại mới, vài hộp còn hết hạn sử dụng từ lâu. Một chồng hồ sơ bệnh án và đơn thuốc do bệnh viện Hòa An cung cấp đặt trong cái hộp nhỏ bên cạnh, Đoàn Triết lấy ra nhìn lướt một vòng, lần cuối cùng Lâm Nhất đi kiểm tra là từ ba tuần trước, Đàm Tư Minh kê đơn cho anh vài loại thuốc giúp ổn định tâm trạng.

Thứ khiến Đoàn Triết chú ý hơn chính là một chồng bệnh án cơ xương khớp của Viện Y học cổ truyền, hắn nhanh chóng lật xem một lần rồi cất về vị trí cũ, sau đó tìm số thuốc Lâm Nhất phải uống trên giá, lấy đủ lượng thuốc theo đơn, rót một cốc nước từ máy lọc nước rồi quay trở về phòng ngủ.

"Dậy uống thuốc nào." Đoàn Triết ngồi bên mép giường, cách chăn vỗ vỗ Lâm Nhất.

Một bàn tay từ trong chăn thò ra.

"Ngồi dậy uống." Đoàn Triết không dao động, "Hay là anh muốn tôi ngồi đây giảng giải cho anh năm phút lý do vì sao phải uống thuốc với nhiều nước?"

Trong chăn vọng ra một tiếng "Rồi" rất uể oải.

Đoàn Triết đặt cốc nước lên tủ đầu giường, tay phải luồn ra sau lưng Lâm Nhất nâng cả người và chăn ngồi dậy.

"Bác sĩ phiền phức quá đi." Lâm Nhất lười chống cự, ngoan ngoãn uống thuốc với nước, thậm chí còn há to miệng cho hắn kiểm tra, "Được chưa?"

Ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua góc cửa sổ, bực bội nói, "Tắt đèn ngoài phòng khách đi."

Đoàn Triết quay ra phòng khách tắt đèn, phòng tắm sáng đèn lên vài phút rồi cũng tắt phụt.

Trác Vân đã ẩn mình vào bóng tối, cuối cùng năm giác quan đã được giải phóng bớt một cái, nhưng bà vẫn đang lải nhải không ngừng bên tai thật sự rất đau đầu. Lâm Nhất lại bực bội quăng mình xuống giường một lần nữa.

Loại chuyện như uống thuốc đã khắc sâu vào đồng hồ sinh học nên anh rất hiếm khi quên mất, hôm nay chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn. Lâm Húc Bình xuất hiện quá đột ngột khiến cảm xúc anh mất khống chế, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã gọi xe rồi về đến nhà bằng cách nào.

Đoàn Triết trở lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Lâm Nhất.

Mồ hôi từ trận quan hệ trước đó đã sớm bị gió lạnh hong khô, làn da anh bây giờ chỉ còn lại cảm xúc lạnh lẽo.

"Lâm Nhất, anh chịu gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ anh tin tưởng tôi, đúng không?"

Lâm Nhất mở to mắt không đáp lời.

"Vậy anh phải tin tôi thêm một lần nữa." Đoàn Triết dùng bàn tay che lại sườn tai bên kia của Lâm Nhất, nghiêm túc nói với anh, "Bà ấy nói sai rồi."



Chuyên mục Y học thường thức cùng bác sĩ Đoàn:

Tại sao phải uống thuốc với nhiều nước?

Một số người có thói quen nuốt thuốc trực tiếp không cần nước, điều này có thể gây hại vì các nguyên nhân sau:

- Các viên nén không bao có dạng như phấn có thể bị dính vào lưỡi hoặc cổ họng, để lại vị đắng khó chịu trong miệng, thậm chí mắc kẹt trong cổ họng gây nghẹt thở.

- Nếu uống thuốc viên mà không dùng nước, thuốc sẽ không được hòa tan thích hợp. Cả viên thuốc có khả năng đi vào cơ thể mà không bị tan ra, trong một số trường hợp còn bị đào thải qua phân mà không được tiêu hóa, đồng nghĩa với việc cơ thể không nhận được lợi ích từ thuốc.

- Một số loại thuốc chống viêm không steroid như ibuprofen không được uống với đủ nước có thể tương tác với axit hydrochloric trong dịch tiêu hóa và kích thích dạ dày. Điều này có thể dẫn tới loét dạ dày.

Vì vậy thông thường nếu phải uống thuốc bạn nên uống cùng một cốc nước đầy ở nhiệt độ bình thường, tránh nước quá nóng hoặc quá lạnh.

Bình thường không uống thuốc vẫn phải uống nhiều nước để tăng cường trao đổi chất nha~