Đồ Hoa

Chương 45



================

Buổi tối giao thừa năm Lâm Nhất bước sang tuổi mười lăm, Lâm Thâm và Bạch Nghiên Sơ dẫn anh đi chơi công viên giải trí.

Vòng đu quay lớn quay với tốc độ ổn định khoảng 0.25m trên một giây, đám đông tụ tập chen chúc dưới chân vòng đu quay cùng đồng thanh đếm ngược thời khắc bước qua năm mới.

"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một..."

Một câu hô vang "Chúc mừng năm mới" bùng nổ từ giữa đám người, quả pháo hoa đầu tiên bay lên lung linh nở rộ giữa màn đêm, ngay sau đó là phát thứ hai, thứ ba...

Mãnh liệt, rực rỡ, không thể ngăn cản, dùng cả sinh mệnh để bừng nở rồi hóa thành từng dòng thác ánh sáng từ từ rơi xuống. Bầu trời đêm sáng như ban ngày, không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.

Đó là đêm giao thừa vui vẻ cuối cùng trong trí nhớ của Lâm Nhất, bởi vì biến cố xảy ra nửa tháng sau đó ở một mức độ nhất định đã xoay chuyển cả cuộc đời anh.

Ngày mười bốn tháng một năm ấy là thứ sáu. Hôm thứ hai Lâm Thâm đã đáp ứng thứ sáu này sẽ về nhà cùng anh đón sinh nhật mười tám tuổi.

Từ trường học trở về mất khoảng một tiếng đi xe, 8 giờ tối hôm đó Lâm Thâm đẩy cửa bước vào. Trong nhà yên tĩnh không tiếng động, cũng không mở lấy một ngọn đèn. Anh ta mở đèn lớn trong phòng khách lên, gọi một tiếng "Lâm Nhất", lại gọi một tiếng "Mẹ", không có ai trả lời, đành lấy di động ra gọi thử một cuộc cho Lâm Nhất.

Chuông điện thoại vang lên từ trong phòng ngủ của Trác Vân.

Phòng ngủ cũng không có người, Lâm Thâm đi theo hướng mùi tanh nhàn nhạt tiến vào phòng tắm, giơ tay ấn công tắc đèn.

Anh ta mãi mãi không có cách nào quên đi cảnh tượng ác mộng ngày hôm đó.

Điện thoại và cặp sách bị ném trên nền gạch men, Lâm Nhất quỳ ghé lên ngực Trác Vân, hai tay ôm lấy thân thể bà cùng thiếp đi trong bồn tắm, nửa bể nước hòa máu loang ra nhiễm bẩn chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng tinh trên người anh.

Khung cảnh quá mức kinh hoàng, tin tức bị phong tỏa chặt chẽ.

Nhưng cũng từ ngày đó, Lâm Thâm có thể cảm giác rõ ràng —— Tính cách Lâm Nhất không còn giống như trước đây nữa.

*

Một vầng trăng khuyết mờ nhạt sắp chìm xuống đường chân trời.

Taxi công nghệ trả khách ngay trước cổng nhà Lâm Nhất rồi rời đi trong bóng đêm, gấp rút hoàn thành đơn hàng đêm giao thừa tiếp theo.

Đoàn Triết đẩy cánh cổng sắt, bước chân hơi khựng lại.

Lâm Nhất bọc áo phao lông vũ dày dặn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sân, màn hình di động đặt trên mặt bàn nhấp nháy sáng lên.

"Sao lại ngồi bên ngoài thế này?" Đoàn Triết xoay người đóng cổng.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt lại dời về phía màn hình điện thoại, nói: "Đang xem pháo hoa."

"Pháo hoa?" Đoàn Triết không khỏi nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh, Bắc Kinh đã cấm bắn pháo hoa pháo trúc rất nhiều năm nay, từ vị trí nhà Lâm Nhất cũng không thể nhìn thấy pháo hoa mừng năm mới bắn ngoài quảng trường. Hắn đi vài bước về phía trước, nhìn thấy điện thoại di động của Lâm Nhất đang liên tục phát một clip ngắn ở chế độ tĩnh âm, là một màn trình diễn pháo hoa bên cạnh vòng đu quay lớn.

Đánh giá từ kích cỡ hình ảnh và độ phân giải, đoạn clip này có lẽ đã được quay từ rất lâu.

"Vào trong nhà rồi xem, bên ngoài lạnh lắm." Đoàn Triết nói.

Lâm Nhất không trả lời, đoạn clip dài ba phút lại quay trở về điểm xuất phát.

Đoàn Triết thở dài một tiếng khó lòng nhận ra, vươn tay phải che lại màn hình di động, nhẹ giọng khuyên: "Ngồi đây dễ bị cảm lắm."

Toàn bộ những lời còn lại lập tức nghẹn cứng trong cổ họng.

Một giọt nước hơi lạnh nhỏ lên mu bàn tay hắn, sau đó là giọt thứ hai, thứ ba...

Đoàn Triết ngẩn người rồi vươn tay sờ lên gò má Lâm Nhất, vặn nhẹ về phía mình một chút, nương theo ánh sáng u ám thấy rõ gương mặt anh. Nước mắt chảy dọc theo sườn mặt trượt xuống dưới, nhưng biểu cảm của anh không vui vẻ, cũng chẳng có gì là bi thương.

Đoàn Triết đọc ra một loại cảm xúc từ ánh mắt lạnh nhạt đó.

Là thất vọng.

"Không phải cậu nói sẽ làm Bạch Nghiên Sơ hoàn mỹ của tôi sao?" Lâm Nhất thong thả chớp mắt, giọng khàn đặc, "Hoàn mỹ chỗ nào."

Anh móc chiếc đồng hồ thông minh ra khỏi túi áo phao ném lên bàn.

"Đây là máy theo dõi của cậu hả? Theo dõi được tin tôi chết chưa?" Anh gạt tay Đoàn Triết ra, khóe môi dần cong lên thành một nụ cười mỉa mai, "Chẳng phải chính miệng cậu nói, sau ba tiếng đồng hồ không nhận được số liệu sẽ chạy đi tìm tôi sao?"

- -------------------

Lời tác giả:

BGM cảnh Lâm Nhất ngồi trong sân vượt đêm giao thừa: 《 Tree 》- Ólafur Arnalds



Thông cảm cho ông đốc tờ đi, nhận việc chưa lâu nên khả năng quản lý rủi ro hơi fail chút đỉnh 🥲