Đồ Hoa

Chương 71



================

Lúc ấy vết thương của Lâm Nhất bị cắt khá sâu, máu chảy ào ạt không dừng. Anh nhặt miếng băng gạc y tế rơi dưới chân ghế sô pha lên quấn quanh lòng bàn tay hơn mười vòng rồi lập tức kêu taxi đi bệnh viện, không dám chậm trễ lấy một phút.

Trong khu cấp cứu người ra vào tấp nập, đến phiên Lâm Nhất được khám thì băng gạc đã thấm đầy máu chảy ra từ động mạch tay. Bác sĩ mở băng gạc ra nhìn miệng vết thương một chút, dò hỏi nguyên nhân bị thương xong lại cẩn thận hỏi đến tiền sử bệnh mãn tính và các loại thuốc có thể gây dị ứng.

Sợ hãi nuốt chửng cơn đau đớn, trong lòng Lâm Nhất không ngừng thấp thỏm, cẩn thận dò hỏi: "Bác sĩ, cháu có bị thương đến dây thần kinh không ạ? Bây giờ ngón tay cháu tê cứng rồi."

"Khó nói lắm, cậu đi lấy máu xét nghiệm và chụp X-quang trước, sau đó mang kết quả xét nghiệm lại cho tôi để ký giấy đồng ý phẫu thuật." Bác sĩ đưa tờ đơn đã điền đầy đủ cho anh, lại hỏi, "Người nhà cậu có ở đây không? Gọi người nhà đi làm thẻ thanh toán chi phí phẫu thuật đi."

Lâm Nhất nhìn tờ giấy liệt kê số tiền ứng trước phí phẫu thuật mà choáng váng, anh không bao giờ mang theo bên người số tiền mặt lớn như vậy.

"Vết thương của cháu nghiêm trọng đến thế ạ?" Giọng Lâm Nhất run rẩy rất rõ ràng.

"Mau đi đi, đừng để chậm trễ." Bác sĩ thúc giục, "Phẫu thuật không phải nói làm là làm ngay được, kiểm tra cũng cần thời gian mới ra kết quả, trước khi phẫu thuật cậu còn phải truyền dịch nữa."

Giờ phút này không chỉ ngón tay Lâm Nhất, mà não bộ cũng bắt đầu rơi vào tê liệt. Anh đứng ngoài hành lang phòng cấp cứu gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Thâm.

Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Thâm mang theo thẻ ngân hàng hộc tốc chạy vào bệnh viện. Sáu tiếng đồng hồ sau, Lâm Nhất được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.

"Đừng khóc, không có gì nghiêm trọng đâu, dây thần kinh tay cậu chưa bị đứt hoàn toàn."

So với các bệnh nhân đứt lìa ngón tay hoặc bị máy móc nghiền nát cả bàn tay, vết thương trên tay Lâm Nhất đã được tính là mức độ nhẹ. Bác sĩ cẩn thận khâu lại cho anh, lựa lời an ủi: "Đừng quá căng thẳng, sau khi bình phục sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày."

Dưới tác dụng của thuốc gây tê, toàn bộ bàn tay trái anh như bị ngắt kết nối với não bộ, đôi mắt hoàn toàn bị bịt kín bằng một miếng vải màu xanh lá cây.

Nỗi sợ hãi lan tràn vì bản thân không được hay biết tình hình, Lâm Nhất điều chỉnh là hơi thở để cơn nghẹn ngào không quá rõ ràng như trước nữa.

"Vết thương này có ảnh hưởng đến việc kéo đàn cello không ạ?" Anh nhắm mắt lại, gần như dùng ngữ khí cầu xin, "Bác sĩ ơi, cháu học đàn cello, tay cháu không thể hỏng luôn được."

Ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó chỉ cách ngày anh vừa thi vào Học viện âm nhạc mà mình mơ ước chưa đầy hai tháng.

Bác sĩ lại liếc nhìn cổ tay anh, bên trên những vết sẹo chồng chất có một miệng vết thương mới không quá sâu. Ông ta không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi Lâm Nhất: "Đã học đàn cello vì sao lại không giữ gìn đôi tay cho tốt vào?"

Hai tuần sau, Lâm Nhất đi bệnh viện tháo chỉ phẫu thuật. Ba tuần sau, lớp thạch cao để thúc đẩy quá trình phục hồi dây thần kinh cũng được tháo bỏ.

Bác sĩ ở phòng khám ngoại kê cho anh mấy loại thuốc hỗ trợ điều trị dây thần kinh, đồng thời đưa ra một số hướng dẫn điều trị phục hồi chức năng tại nhà.

Lâm Nhất vẫn luôn không chủ động liên hệ Bạch Nghiên Sơ, không ngoài dự kiến, Bạch Nghiên Sơ cũng không liên lạc gì với anh nữa.

Thu đi đông tới, hơn hai tháng sau, Lâm Nhất gọi cho Bạch Nghiên Sơ một cuộc điện thoại. Anh ta nhìn người gọi đến, do dự một lát mới nhận máy.

Trước nay Lâm Nhất chưa từng chiến tranh lạnh với anh ta lâu như vậy.

Lâm Nhất lược bỏ hết toàn bộ lời khách sáo, hỏi thẳng vào chuyện chính: "Tối giao thừa năm nay anh có kế hoạch gì không?"

"Vẫn chưa quyết định." Bạch Nghiên Sơ chậm chạp trả lời.

Lâm Nhất lập tức đề nghị: "Chúng ta cùng đi công viên trò chơi đi."

"Đêm giao thừa ngoài đường nhiều người lắm, xếp hàng cũng lâu nữa." Bạch Nghiên Sơ nói, "Gọi thêm anh trai em, tối hôm đó ba chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."

Lâm Nhất yên lặng một lát, cuối cùng nói "Được".

Bác sĩ nói không sai, vết thương của Lâm Nhất đúng là không quá nghiêm trọng, tay trái không phải là tay thuận, sau khi tháo bột gần như không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày.

Mùa xuân năm tiếp theo, các chức năng ngón tay anh hoàn toàn khôi phục, chỉ để lại di chứng tê dại mỗi khi phải hoạt động quá sức.



Chuyên mục Y học thường thức cùng bác sĩ Đoàn:

Tất cả các cuộc phẫu thuật dù là tiểu phẫu hay đại phẫu đều sẽ diễn ra sau khi có chỉ định phẫu thuật ít nhất là 8 tiếng đồng hồ (trừ trường hợp mổ cấp cứu, tiểu phẫu không gây mê họa may sẽ sớm hơn một xíu). Trong thời gian đó có rất nhiều thủ tục cần bệnh nhân và người nhà thực hiện ví dụ như xét nghiệm máu kiểm tra 3 bệnh truyền nhiễm, thử nước tiểu, đo điện tâm đồ, chụp X-quang, hỏi kỹ các loại thuốc dị ứng và ký vào một tỉ loại giấy tờ liên quan, thủ tục bảo hiểm y tế này nọ, trong đó quan trọng nhất là giấy đồng ý gây mê, gây tê và giấy đồng ý làm phẫu thuật (bệnh nhân luôn tự ký, trừ trường hợp bất khả kháng không thể tự ký thì người nhà hoặc người giám hộ mới ký thay). Tiếp theo khi có thời gian mổ chính xác mới bắt đầu tắm, vệ sinh cơ thể theo yêu cầu của y bác sĩ, không được ăn uống mà truyền dịch và đường qua đường máu...

Tóm lại, nếu tranh thủ nhập viện làm thủ tục từ sáng thì nhanh nhất phải đến chiều tối mới được phẫu thuật, trong vòng 7 8 tiếng dài dằng dặc đó tâm trạng anh Lâm như thế nào chắc không cần nói mọi người cũng biết ha...

Hy vọng tất cả độc giả đều khỏe mạnh, không ai phải trải qua đoạn thời gian dài dằng dặc kiểu đó một lần nào trong đời.