Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 130: Ác mộng



Chỗ bụi cỏ mà hắc trùng biến mất thật sự rất hỗn loạn, bên trêи là một lớp tuyết trắng rất dày, hơn nữa thân thể của vật kia quá nhỏ, chúng ta hoàn toàn không thể nào chặn nó lại.

Để cho vật kia chạy thoát thì không khác nào thả hổ về rừng, cũng không biết là nó có đi tìm một kí chủ tội nghiệp nào khác để làm tổ hay không, sẽ gây ra tai họa cho biết bao nhiêu người khác. Ta nghĩ vậy, cũng giống như Vũ Lâm Hanh, trong lòng cũng vô cùng tức giận, nhưng chỉ đành bất lực.

Sau khi nhìn bụi cỏ một lúc lâu, Lạc Thần quay đầu lại, thấy sắc mặt của ta và Vũ Lâm Hanh đều không được tốt, cũng không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh bảo: “Thôi, quên đi, thu dọn chỗ này, chuyện khác tính sau.”

Ta đành gật gật đầu, còn Vũ Lâm Hanh hô lên một tiếng, gọi Phong Tuấn đang mang Trường Sinh đi tạm lánh vào.

Trường Sinh đi vào trong sân, vừa nhìn thấy Trần Linh nằm trêи mặt đất, không còn chút sức sống thì ánh mắt có phần sợ hãi, vội vàng chạy qua vài bước, ôm chặt lấy thắt lưng của ta. Ta biết nàng sợ bèn ngồi xổm xuống, nói rất nhiều lời để dỗ nàng thì nàng mới dần dần bình tĩnh lại.

Sau đó, Phong Tuấn cùng Vũ Lâm Hanh đưa Vương Thị đang hôn mê bất tỉnh vào phòng để nghỉ ngơi, ta và Lạc Thần thì đỡ Trần Phục vẫn chưa gượng dậy nổi tiến vào phòng khách. Lạc Thần nói với Trần Phục một chút về việc phải chú ý an táng Trần Linh như thế nào, bởi vì trước đó thi thể của Trần Linh chính là kí chủ của hắc trùng đó, tuy hắc trùng đã chạy thoát, nhưng mà thi thể của Trần Linh vẫn bị nhiễm độc, nhất định phải dùng cây Ngả Diệp Thảo để chữa độc, hơn nữa không nên để thi thể lại, tốt hơn hết là nhanh chóng chôn cất.

Trần Phục nghe những lời của Lạc Thần, sắc mặt trắng bệch, không ngừng lau mồ hôi lạnh. Ta đưa cho hắn một chén trà nóng, hắn run rẩy đón lấy, nhấpmột ngụm, cũng không biết là có thật sự uống hay không, nhìn Lạc Thần nói: “Cô nương, bây giờ... bây giờ phảichôn cất sao?”

Lạc Thần nghiêm túc gật gật đầu, Trần Phục run rẩy một lát, giương mắt nhìn Trần Linh đang nằm trêи mặt đất gần đó, bỗng nhiên có hai hàng lệ đục ngầu chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Chôn thì tốt, chôn thì tốt a, chôn rồi thì A Linh nhà ta có thể sớm về miền cực lạc, không cần phải ở trêи thế gian này chịu khổ nữa.” Hắn ngây người một lát, rồi lại nỉ non: “Lúc trước ta cho rằng A Linh nàng có thể sống lại, quả nhiên là ông trời đã mở mắt ban ơn, trong lòng không biết có bao nhiêu vui sướиɠ. Bây giờ ta mới hiểu được, có lẽ để nàng yên tĩnh mà nằm như vậy, an giấc như vậy, cũng tốt hơn là người không ra người, ma không ra ma, để cho con trùng đó làm tổ.”

Ta thấy dáng vẻ đau khổ của hắn, trong lòng có chút chua xót. Chuyện hôm nay đối với nam nhân đáng thương này thật sự là một đả kϊƈɦ quá lớn, dù sao thì việc đối mặt với người thân nhất vốn đã chết mà sống lại, nhưng không ngờ là do trùng độc thao túng thì giống như là ban cho hắn một giấc mơ đẹp, sắp đến khi kết thúc mới phát hiện hóa ra đó lại là một cơn ác mộng vô cùng tàn khốc.

Ta vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được một lời nào để an ủi hắn, đành phải nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi đại thúc, chuyện chôn cất con gái ngươi, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng lo lắng quá.”

Trần Phục lấy ống tay áo lau nước mắt, vô cùng cảm kϊƈɦ bọn ta. Tình hình hiện tại của hắn không tốt, quả thật đúng như ta suy nghĩ, không thể lao lực quá mức, ta liền cùng Phong Tuấn đến y quán ở trêи thị trấn mua một ít Ngả Diệp Thảo sấy khô, rồi đem thi thể Trần Linh vào một gian phòng trống và sạch sẽ. Lạc Thần đặt hai cái lư hương chứa đầy Ngả Diệp Thảo bên cạnh thi thể Trần Linh, châm lửa, đóng cửa lại,dùng những cây Ngả Diệp Thảo để hun khói, làm như vậy khoảng hai canh giờ, mới xem như ổn thỏa.

Trước đó vài ngày Trần Linh đã mất vì bệnh nên Trần Phục đã chuẩn bị sẵn quan tài, trong lúc đang hun khói thi thể thì Lạc Thần lại ra ngoài một lần nữa, khi trở về có mang theo một bao bột thuốc, mùi hương vô cùng gay mũi, ta hỏi qua mới biết đó là từ mấy vị thuốc Đông y, bột đá vôi và lưu huỳnh trộn với bột thuốc để đuổi trùng, đối với trùng độc cũng có hiệu quả, khi thi thể Trần Linh nhập quan, nàng liền bỏ bao bột thuốc đó vào trong quan tài.

Mọi việc chuẩn bị không có khác biệt lắm, ông chủ trà quán được gọi là A Thâm chính là bạn thâm giao của Trần Phục, người này cũng đến giúp đỡ, hắn gọi bốn vị tráng sĩ mà hắn quen biết đến giúp nâng quan, những tráng sĩ đó nhận tiền rồi liền đem quan tài đi chôn cất.

Loại tang sự xui xẻo này, khi đưa tang không thể dựa theo phong tục mà có nhạc lễ tang được, Vương Thị vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chỉ có một mình Trần Phục vừa rơi lệ vừa đi theo, bọn ta thì lặng lẽ đi ở phía sau.

Lúc này tuyết lại rơi rất nhiều, bông tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng làm cho khắp nơi biến thành màu trắng xóa, tựa như đang rải một màu trắng của giấy tiền vàng bạc, ngoại trừ tiếng bước chân lặng lẽ của đội ngũ đưa tang bọn ta, hoàn toàn không có âm thanh nào khác, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Đợi sau khi chôn cất Trần Linh, cái chuyện quỷ dị này mới xem như là kết thúc, mặc dù ta hiểu rõ đây không phải là kết thúc thật sự, có lẽ là chỉ mới bắt đầu, nhưng ta chỉ có thể hữu tâm vô lực. Như vậy là đã hết cả ngày, ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trời cũng đã tối rồi, xem ra không thể lên núi tuyếtđược nữa, chúng ta liền ở lại một khách điếm trong thị trấn, chuẩn bị để tiếp tục đi đến Mặc Ngân Cốc.

Vào buổi tối, ta lại có một cơn ác mộng.

Cơn án mộng này vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến tận xương cốt. Có lẽ là bị ảnh hưởng từ chuyện của Trần Linh vào ban ngày nên ta mơ thấy mẫu thân của ta Sư Cẩm Niệm đã chết nhưng có thể sống lại, đã quay trở về. Sắc mặt của nàng tái nhợt, thân thể cứng đờ, dáng vẻ giống như Trần Linh vậy, thế nhưng khi Côn Luân nhìn thấy, lại vô cùng vui mừng, đây chính là giấc mộng mười năm của nàng, bây giờ đã thành hiện thực, sao lại có thể không mừng đến chảy cả nước mắt được. Côn Luân gọi vài tiếng “Niệm Nhi” rồi vươn tay ra, ôm chặt lấy mẫu thân của ta.

Nào ngờ ngay sau đó, ánh mắt mẫu thân ta chợt lạnh đi, bỗng nhiên giơ tay lên, ngón tay như một cái lưỡi câu, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua ngực Côn Luân. Cả người Côn Luân máu chảy đầm đìa, ngay sau đó ngã xuống trước mặt nàng, máu tươi trêи mặt đất chậm rãi lan rộng ra, phản chiếu hình ảnh của mẫu thân ta và Côn Luân.

Ta thấy cảnh tượng như vậy, lập tức sợ hãi đến mức cả người run rẩy, vừa khóc vừa kêu lên một tiếng: “Đừng!”

Ngay sau đó, dưới thân ta chợt đau nhức, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương thoáng chốc quét qua, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện mình hóa ra đã lăn từ trêи giường xuống, đang nằm trêи mặt đất lạnh như băng.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Lạc Thần đang nằm trêи giường nghe thấy tiếng động, giật bắn người dậy, kêu một tiếng “Thanh Y!” Ngay cả giày nàng cũng không mang, liền đi chân trần trêи mặt đất, ngồi xổm xuống, đỡ lấy ta, lập tức kéo ta vào trong lòng nàng.

Ta run run ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tái nhợt, thanh tú của nàng, trong mắt chợt đau xót, nhịn không được nước mắt liền rơi xuống, nhớ lại tình cảnh đáng sợ trong giấc mộng đó, giống như là thật vậy, cảm giác sợ hãi càng tăng lên, lấy tay che mặt lại, nước mắt nóng hổi liền theo những khe hở trêи tay mà tí tách rơi xuống.

“Ác mộng? Đừng sợ... Đừng sợ, mộng đều là giả thôi.” Nàng nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai ta, còn ta thì cuộn mình trong lòng nàng, cả người toàn là mồ hôi lạnh, dính dính nên rất khó chịu, mà nàng thấy ta run rẩy bèn dùng tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng ta, đồng thời cũng dịu dàng nói thêm mấy câu nữa. Nàng trấn an ta một lát, lòng của ta mới dần dần bình lặng trở lại.

Nàng khẽ nhíu mày, vuốt mặt của ta, nói: “Nằm mơ liền khóc, mơ cái gì vậy?”

Đôi mắt của ta xót vô cùng, ho khan một tiếng, nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Ta mơ thấy nương của ta nàng... Nàng giống như Trần Linh, chết nhưng sống lại, hơn nữa nàng... Nàng còn...” Ta nghẹn ngào, thấy ánh sáng trong đôi mắt sâu xa của nàng thoáng hiện lên sự thay đổi, bèn nói tiếp: “Nương của ta nàng... Nàng còn muốn giết Côn Luân!”

Sắc mặt của Lạc Thần trắng bệch, nàng chăm chú nhìn vào ta, bỗng nhiên lắc lắc đầu, thở dài nói: “Cô nương ngốc, nằm mơ thôi, đó không phải là thật, ngươi chỉ là bị việc hôm nay ảnh hưởng mà thôi.”

Ta ôm chặt lấy nàng, nức nở nói: “Ta biết là giả... Nhưng mà ta thật sự rất sợ, sợ đến mức muốn khóc một trận thật lớn... Côn Luân nàng điên rồi, người đã chết, làm sao sống lại được, cho dù có sống lại, kết quả có lẽ cũng sẽ giống như Trần Linh, sao nàng lại không hiểu chứ!”