Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 257: Trống trận vang rền



Trước khi rời khỏi Thanh Huyên, ta và Ti Hàm đã có chuẩn bị và giao phó.

Ti Hàm để lại trong đại trạch ba mươi bảy ảnh vệ, chỉ còn ba mươi mốt đến ba mươi bảy tên phụ trách việc xây cầu ở Long Uyên, đón Bệ Ngạn ra, sót lại ba mươi tên ảnh vệ kia sẽ theo ta và Ti Hàm chạy về thành đô.

Khi trước Trường Sinh được giao phó cho Mười Một, cũng chính là vị tỷ tỷ mà Mười Bốn thường xuyên nhắc đến chăm sóc, thời gian ta không có ở đây, nàng đã được Mười Một và Ti Hàm ở bên cạnh chiếu cố. Ta thấy Ti Hàm rất thương yêu nàng, xem như Minh Châu, Trường Sinh và nàng (Ti Hàm) rất thân, cũng như ta, gọi nàng (Ti Hàm) là cô cô.

Ta cũng nói rõ với Vũ Lâm Hanh là ta phải về Hoàng đô, quê nhà cũ. Vũ Lâm Hanh không nói gì thêm, chỉ cười bảo rằng sẽ đi cùng ta, ta hiểu tính tình của nàng, nên tất nhiên nhận lời.

Cùng Vũ Lâm Hanh thu xếp một phen, hai người rời khỏi trạch viện đã thuê, Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ theo sát phía sau.

Ta quay đầu nhìn lại hai câu đối màu đỏ trêи cánh cửa, nhìn rất lâu cũng không rời mắt.

Vẫn còn nhớ trước đây ta cùng nàng, Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh bốn người ở trong cái sân nhỏ này, những ngày đó thật thoải mái và tĩnh lặng.

Nàng theo ta xuống bếp nấu cơm, vụng về đến đáng yêu, trêи mặt nàng vẫn giữ vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, có đôi khi thái rau không được đẹp, nàng sẽ xấu hổ đỏ mặt. Lúc đó ta nhìn thấy, toàn là đều không nhịn được mà muốn hôn nàng một cái. Hai ngươi ở dưới ánh đèn cùng lật từng quyển sách, nàng ôm ta, ghé vào tai ta nỉ non những lời tâm tình yêu thương. Trong những đêm tuyết, tình động triền miên. Tại nơi đây, cuối cùng cũng hết rồi.

Hôm nay người rời đi, tự nhiên nhà hoang vắng. Mùa xuân sắp đến, hạnh hoa khoe sắc tụ đầy trêи cây, ta đúng là thấy thiếu sót.

Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh vỗ vào đầu vai của ta:” Sư Sư, đi thôi. Nếu ngươi không bỏ được thì sau khi đón nàng ra khỏi Yên Vân Hải, ngươi có thể cùng nàng trở lại đây.”

Ta mĩm cười: “Không cần, ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”

Tiếp đó, đội ngựa không ngừng lên đường.

Trêи đường đi. Ta có trở về đất Thục, nhìn thấy Huyên Hoa Hiên của Côn Luân đã là một đóng đổ nát bị cháy đen, im lìm nằm sụp xuống đám cỏ dại cằn cỗi trêи đất. Giấc mộng từ thuở nhỏ cho đến khi trưởng thành đã tan tành theo Côn Luân cùng Thất thúc trong trận đại hỏa đó.

Ta biết rằng bây giờ có đau lòng cũng vô dụng, nên chỉ quỳ trước tàn tích hồi lâu, rồi cử người dọn dẹp tàn tích sạch sẽ. Còn sót lại trong đóng đổ nát chỉ là màu đen của những mảnh vụn, cộng thêm thời gian trôi qua quá lâu, chịu nắng chịu mưa, cái gì cũng không thể phân biệt được, ta lấy vài mảnh vụn trong đó bỏ vào lọ, mang đến hàn động nơi để di thể của mẹ ta để cùng người táng chung với nhau.

Như vậy, Côn Luân sau nhiều năm hối hận cũng đã được ở bên cạnh mẫu thân của ta.

Đã định sẵn rồi.

Côn Luân đi đoàn tụ với mẫu thân của ta, nàng cũng đi, chỉ để một mình ta ở lại.

Một vài ngày sau đó, nửa đường Doãn Mặc Hàn nói lời từ biệt với ta, ý muốn trở về Võng Lượng thành, nơi ở của tộc Chiến Quỹ trước, bảo là có chuyện quan trọng muốn làm, ta đã cho phép hắn. Trước khi đi, hắn nhìn vào mắt ta, đề mi thuận nhãn [vẻ dễ bảo, vâng lời] nói: “A Cẩn, xong chuyện ở Võng Lượng thành, ta sẽ đến Hoàng đô để tụ họp cùng ngươi, nhanh lắm, sẽ không để ngươi chờ lâu.”

Ta không tỏ thái độ gì, chỉ phất tay bảo hắn đi.

Đợi ngày mùa xuân đến, tuyết trắng tan chảy, trêи cành cây lộ ra nhánh mới, cuối cùng ta cũng đã trở lại quê nhà sau nhiều năm xa cách.

Đôi chân trêи trường ngoa [giày] đạp lên bùn đất vốn thuộc về Hoàng đô, đưa mắt trông về phía trời đất mênh ʍôиɠ ở xa xa kia, tại cái nơi mà ta được sinh ra này, trong lòng lại vô cùng bình thản. Ta ngu độn suốt ngàn năm, thời gian ngàn năm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, chân chính sống một cách thanh tĩnh coi như chỉ được mười chín năm mà thôi.

Năm tám tuổi ấy ta rời khỏi hoàng cung, lần này trở về với diện mạo mười chín tuổi, trừ đi ngàn năm an tĩnh kia, khoảng thời gian xa cách cũng chỉ có mười một năm.

Nói ngắn thì ngắn

Nói dài, lại quá dài.

Hoàng đô chia thành hai bộ phận là Đông đô và Tây đô, Đông đô là nơi ở của Thần Hoàng, còn Tây đô tập trung tộc chúng của Nhược Diêu.

Nhược Diêu có thứ hạng thấp hơn, sinh tử tuần hoàn, không khác biệt với người thường, bao đời đều thủ hộ Thần Hoàng. Còn Thần Hoàng có địa vị cao hơn, tộc nhân lớn đến hai mươi tuổi sẽ dừng lại, không lão không tử, tất cả những người ở Đông đô này, đều là những nam nữ trẻ đẹp nhất, cần phải hỏi qua, mới có thể biết được chính xác tuổi của họ.

Nhưng vì Thần Hoàng tan rã, không còn được bao nhiêu người nữa, thế cho nên bên trong Đông đô tự nhiên thấy trống trải vô cùng. Nếu được cho phép, thật ra tộc nhân của Nhược Diêu cũng có thể vào Đông đô ở được, giống như mấy trăm tên ảnh vệ là thủ hạ của Ti Hàm kia đã luôn ở lại Đông đô để nghe Ti Hàm sai khiến.

Sau khi cha ta qua đời, chưa từng có Thần Hoàng Vương mới xuất hiện, nhiều năm như vậy, mọi sự lớn nhỏ đều là do Tế Ti cũng chính là Ti Hàm xử lý. Ti Hàm ở phía tây của Tế điện, mà Hoàn điện thì toạ lạc ở phía đông, từ nhỏ ta từ nơi đó lớn lên.

Hoa đào tỏa hương, Vũ Lâm Hanh chỉ vừa mới bước lên bậc thềm cúc vân ngọc thạch ở trước điện đã hắt hơi nghiêm trọng. Nhìn cung điện nguy nga, mái hiên tầng lớp xếp chồng lên nhau, cùng với vầng hồng chói mắt của rừng hoa đào, nàng không ngừng thở dài nói: “Nếu cho ta ở một nơi nhã lệ oai nghiêm như thế này, cả đời này của ta cũng xem như đáng giá lắm.”

Ta dắt nàng lên bậc thềm, nói: “Chuyện này đâu có gì khó khăn, sau này ngươi theo ta ở lại đây.”

“Chỉ có hai người chúng ta?”

“Còn có Mười Bốn, Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ. Trường Sinh và Tích Nhan theo cô cô ở tại Tế điện.”

Vũ Lâm Hanh gật đầu, sờ những điêu khắc hình phượng hoàng ở trêи bậc thang, nhẹ giọng nói: “Nơi này xinh đẹp như vậy, nếu ma quỷ cũng ở thì tốt rồi, để cho nàng mở mang tầm mắt.”

Có hai thị nữ mà Ti Hàm đã tuyển chọn tới đây để mở cửa hoàng điện, ta nhấc chân tiến vào, nói: “Nàng rất nhanh sẽ trở về. Tối nay Ti Hàm giúp ta rút phong châm ra, có thể là ngày mai, hay ngày hôm sau nữa, ta sẽ đi đón nàng.”

Ánh nhìn Vũ Lâm Hanh ảm đạm, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

“Ngươi tự chọn nơi ở mà ngươi thích, có cần gì thì phân phó cho người hầu.”

“Tất nhiên rồi. Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

Ban đêm, sau khi đã tắm rửa, Ti Hàm đến tẩm điện của ta, thay ta rút châm ra. Lúc trước ở Thanh Huyên nàng chỉ giúp ta ngâm trong bồn sáu ngày, chưa đủ bảy ngày, phong châm vốn chưa thể lộ ra được, nhưng vì lúc ta ở Long Uyên có xảy ra biến động, thân thể tự bức phong châm ra ngoài rất nhiều, lộ ra dày đặc những dấu vết của đầu châm, Ti Hàm đếm tổng cộng có mười lăm, thêm cái lần trước ở Mặc Ngân Cốc Lạc Thần giúp ta rút ra nữa thì tổng số là mười sáu cái.

Dấu vết đã hiển lộ, quá trình rút châm đối với một người tinh thông y thuật cùng nội tức hùng hậu như Ti Hàm mà nói thì không phải là việc khó, nhưng đối với ta, cả người có lúc lạnh, có lúc nóng, lại vô cùng đau đớn và khó khăn. Đợi đến cây cuối cùng còn dính máu rơi xuống tấm lụa trắng trêи bàn của Ti Hàm thì mồ hôi của ta đã trút như mưa.

Vào phòng lau mồ hôi sạch sẽ, đổi y sam khác ra ngoài, Ti Hàm kéo ta ngồi xuống, hiếm khi dịu dàng nói: “Cẩn nhi, mấy ngày qua ngày đêm vội vã lên đường, khổ cực vô cùng, vừa trở lại liền rút phong châm ra, may mà thân thể của ngươi có thần ban phước, mà cũng không thể chịu nổi đâu. Chuyện điều quân chậm thôi, sau này hãy tính.”

Ta nhận lấy khăn tay lau mặt từ Mười Bốn, lau đi mặt, nhạt nói: “Không sao, con có thể chịu được. Chuyện điều quân, dự kiến vào giờ ngọ ngày mai, đúng ngày, Doãn Mặc Hàn cũng nên trở về, con cần hắn dẫn đường.”

“Cẩn nhi, ngươi hãy nghe lời ta.” Ti Hàm đẩy ta ngồi xuống, nói: “Cô cô không thích nhìn thấy ngươi như vậy.”

“Con như vậy không tốt sao?”

“Rất lâu rồi ta chưa thấy ngươi cười.”

Khóe miệng ta kéo ra một nụ cười: “Vậy bây giờ người đang thấy.”

“Cẩn Nhi.” Ti Hàm thở dài, đưa tay sờ mặt của ta, ta ngồi bất động.

Hồi lâu, nàng nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi mới trở về, trong Hoàng đô này không biết đã qua biết bao lần hoa nở hoa tàn rồi, mọi chuyện lớn nhỏ ngươi đều không hiểu, chuyện điều quân hãy giao cho cô cô này xử lý. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cô cô sẽ điều động quân của Đông đô và Tây đô một phen, sau đó cho ngươi chọn ra một đội ngũ.”

Ta vuốt trán, nói: “Như vậy cũng tốt, nhưng chỉ lo cô cô người phải chịu nhiều cực khổ.”

“Đứa trẻ ngốc này, ta làm sao mà khổ được.”

Ánh mắt nàng hiện vẻ trìu mến. Ta cảm thấy miệng mình đăng đắng, nói: “Cô cô, nếu như nàng còn sống, người sẽ cho phép con và nàng ở bên nhau không. Con nói là nếu như.”

“Không cho.” Ánh mắt nàng lại trở nên lạnh lùng một lần nữa.

“Phụ thân và mẫu thân của con vốn cũng là thù địch, cớ gì cha con có thể lấy mẹ con?Người là trưởng tỷ của cha con, thế năm đó người đã cho phép họ chưa.” Ta lẳng lặng nhìn nàng, lại nói tiếp: “con nghĩ, người cũng không cho.”

“Phải, ta không cho.”

“Nhưng cuối cùng phụ thân và mẫu thân cũng đã ở bên nhau, còn có con nữa. Những người ở Hoàng đô, tất cả đều yêu mến họ, khi đó tuy con còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được, sau này người cũng không còn phản đối. Người đối xử với mẫu thân của con, vẫn rất tốt.”

“Đó là bởi vì, cha của ngươi phải trả giá. Tộc nhân của Hoàng đô kể từ đó thần phục hắn, kính trọng hắn đối với vị vương hậu tương lai đã lựa chọn và cố chấp.”

“Trả giá cái gì?”

“Chuyện này cũng không quan trọng, đã qua hết rồi.” Ti Hàm đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Ta trở về Tế điện, Cẩn nhi, ngươi nghỉ ngơi đi. Mười Bốn, hầu hạ điện hạ cho tốt.”

Mười Bốn khom người, nói: “Vâng.”

Ngày thứ hai, Ti Hàm bất đầu bận rộn chuyện tập hợp quân lính, ta ở trêи giường nghiêng nhìn một quyển thiên thư. Đến tối, ta mang quyển sách ra ngoài hoàng điện, ngồi trêи thềm đá, nhìn mặt trăng lưỡi liềm ở trêи trời.

Mùi thơm từ đào hoa lâm như con nước xuôi theo dòng được đêm xuân mang đến đây, chúng khẽ thầm thì: “Khanh tác hành nhân ngã tác nguyệt, minh nguyệt dạ dạ chiếu khanh lai” [Tạm dịch: Người làm kẻ đi đường còn ta làm ánh trăng, trăng sáng hằng đêm đều chiếu rọi đến người]

Dưới thân đều là bậc thềm bạch ngọc rất dài, dường như không có điểm kết thúc.

Làm sao nàng có thể đến.

“Điện hạ, khuya rồi, người còn chưa nghĩ ngơi sao?” Sau lưng truyền đến giọng nói của Mười Bốn.

“Vậy thì đi.” Ta đứng lên, đưa quyển sách cho Mười Bốn, vừa định xoay người thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng hý vang bầu trời đêm của tuấn mã.

Ta biết là ai, từ từ bước xuống thềm đá, nhìn thấy dưới bậc thềm là những bóng người đông nghịt.

Doãn Mặc Hàn khoác lên mình một khối giáp màu bạc, ngọc quan bới tóc, hông đeo trường kiếm, trong tròng mắt an tĩnh là những bóng người đông nghìn nghịt ở trước mặt. Những người ở phía sau kia mặt trầm như nước, không nhìn ra hỉ nộ là gì, cũng tóc đen giáp bạc giống như hắn, đoán là người mà hắn đã từ Võng Lượng thành mang về.

Khi xưa hắn mặc bạch y cùng ngọc phiến đong đưa, có nét nhẹ nhàng văn nhã của một vị mỹ công tử. Bây giờ thay đổi một bộ nhung trang [quân phục, quân trang], cứ giống như là đổi thành một người khác. Như lời hắn nói, hắn là Lang Nha tướng quân của Chiến Quỷ, bây giờ nhìn lại, thật đúng là một tướng quân.

“A Cẩn.” Doãn Mặc Hàn nói: “Ta đã trở về.”

Ta chỉ gật đầu một cái.

“Ngày mai lên đường đến Yên Vân Hải trước, ta đi cùng một trăm hai mươi tên bộ hạ chiến quỷ, ngươi làm tiên phong.”

Ta im lặng, nhìn ánh trăng chiếu lên áo giáp bạc của hắn, long lanh sáng bóng..

Hắn từ từ bước lên trước, quỳ một chân trêи đất, không nhìn rõ khuôn mặt của hắn nữa, hắn nhẹ giọng nói: “Chúc người đạt được ý nguyện, điện hạ!”

“Được.”

Lúc này hắn mới ngẩng mặt lên.

Ánh trăng được cất giữ trong đôi mắt hàm chứa mưa xuân của hắn, lộ ra vài phần ảm đạm.

————————————————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: “Càng gần kết cục, càng có cảm giác những gì đã viết trước kia, giống như là một giấc mơ.”