Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 132: Quấn nàng, yêu nàng



"Muốn chị."

Ngắn gọn hai chữ, từ miệng Lạc Thần trầm thấp phun ra, mang theo hương thơm thổi vào trong tai nàng, chỉ trong nháy mắt đã khiến Sư Thanh Y toàn thân tê dại, đồng thời thắt lưng cũng nhũn ra.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, ôn nhu nhưng mang theo bảy phần dụ hoặc, ba phần dẫn dắt, mềm mại đến sắp tan thành nước.

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân thực sự sắp điên rồi.

Thậm chí sắp chết.

Bị hai chữ này của Lạc Thần cuốn vào biển lửa nóng rực, Sư Thanh Y cũng không cách nào tự chủ được nữa, ngậm lấy nụ hoa kiều diễm trước ngực nàng, ôn nhu liếm mút.

Tay trái trượt xuống, vội vàng cuồng nhiệt đem mảnh vải nhỏ bé sót lại trên người Lạc Thần kéo xuống, ném sang một bên.

Lạc Thần đáp lại nàng, hoàn toàn trút bỏ áo tắm trên người Sư Thanh Y, sau đó cởi quần lót của nàng.

Quần áo ràng buộc đều được cởi ra, rất nhanh liền bị ném đến một góc giường.

Hai người xích lỏa dán hợp, da thịt trơn mịn nóng bỏng tiếp xúc không một khe hở.

Sư Thanh Y dùng thân thể quang lỏa của mình dán sát vào thân thể Lạc Thần, sau đó lại khẽ nâng người, cứ như vậy phập phồng chìm nổi tựa sóng biển, Lạc Thần cũng ôn nhu mà phối hợp cùng nàng, mỗi một lần dán hợp đều thoải mái đến phải thở dài.

Sư Thanh Y thoải mái than nhẹ một tiếng, ngưng mắt âu yếm nhìn Lạc Thần.

Thân thể Lạc Thần thanh vũ mỹ lệ như bạch liên trong nước, giờ phút này không hề che đậy ở trước mặt nàng. Lạc Thần ban ngày vĩnh viễn tao nhã đoan chính, nghiêm túc đứng đắn, không cho phép xâm phạm, mà hiện tại mê loạn trên giường, vẻ thanh nhã vì động tình mà biến hóa, thân thể tựa bạch liên của nàng giờ phút này toát ra một vẻ mị hoặc câu người.

Dù thanh khiết như tuyết liên thì hoa tâm vẫn giấu một màu đỏ rực mê hồn, có thể nói là hoàn mỹ dung hợp.

Tựa như yêu tinh, mỗi một phân, một tấc đều câu mất thần hồn.

Dáng vẻ rõ ràng khiến kẻ khác muốn một ngụm ăn sạch nàng, cắn thành mảnh nhỏ nuốt vào bụng, rồi lại khiến kẻ khác không đành lòng khinh nhờn.

Vì vậy mỗi một động tác trước đó của Sư Thanh Y đều rất nhẹ nhàng, rất sợ làm đau nàng.

Cảm giác được ánh mắt nóng rực của Sư Thanh Y, hơi thở của Lạc Thần ngày một trầm thấp, vươn ngón tay thon dài, chậm rãi vuốt ve mi tâm của Sư Thanh Y.

"Lạc Thần." Sư Thanh Y nhu thuận như một chú mèo, khẽ chạm chóp mũi mình vào chóp mũi Lạc Thần, quyến luyến nỉ non nói: "Thật xinh đẹp."

Lạc Thần khẽ cười, nhưng không nói lời nào, ngón tay lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve, xem như đáp lại nàng.

"Cũng rất thơm." Sư Thanh Y cọ cọ chóp mũi, đồng thời ngón tay tiếp tục đi xuống.

"Em cũng vậy." Lạc Thần trêu đùa nàng, trong mắt tràn ngập ý cười: "Ân, hương sữa nhàn nhạt, rất thơm."

Sư Thanh Y: "......."

Người khác không biết nhưng Sư Thanh Y lại biết Lạc Thần đối với sữa có một loại yêu thích đặc biệt. Trước đây lúc còn ở cổ đại Lạc Thần thường uống rượu, chỉ tiếc thanh tửu thời cổ đại không giống với rượu của hiện đại, căn bản là khác nhau một trời một vực, vì vậy sau khi đến hiện đại, Lạc Thần đem tất cả yêu thích của nàng chuyển sang sữa.

"Trên người em là mùi hương của sữa tắm." Sư Thanh Y hôn lên xương quai xanh tinh xảo của Lạc Thần, hàm hồ nói: "Chị đừng muốn những thứ kỳ quái."

Ngón tay Lạc Thần vuốt dọc xuống, trượt đến bên hông Sư Thanh Y, sau đó lại uyển chuyển mê người tiếp tục trượt xuống, mi tâm khẽ động, nói: "Chị muốn em. Như vậy cũng kỳ quái sao?"

Bị nàng nhẹ nhàng trêu chọc, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy càng nóng, điều hòa cùng không cách nào làm nàng hạ nhiệt.

Bàn tay Lạc Thần dán trên da thịt nàng tiếp trượt xuống.

Sư Thanh Y di chuyển tay trái, đột nhiên giữ bàn tay của Lạc Thần lại, thở dốc đến thân thể run rẩy, sau đó tay trái lại trượt xuống, xâm nhập vài giữa hai đùi Lạc Thần, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Lúc trượt vào, đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp cùng ẩm ướt, chất lỏng kia bao phủ lấy đầu ngón tay Sư Thanh Y.

Ẩm ướt, khiến Sư Thanh Y từ trong ra ngoài cảm nhận được sự run rẩy chưa từng có.

Hết lần này đến lần khác Lạc Thần sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng, thân thể giống như linh xà mà phối hợp với động tác của nàng, triền miên vô hạn.

Ngón tay Sư Thanh Y vuốt ve xung quanh, nhịn không được muốn đi vào, nhưng nàng lại thoáng do dự mà dừng lại.

Nàng thay đổi cách thức.

Chuyển sang nâng nửa thân trên, chôn ở trước ngực Lạc Thần hoặc hôn hoặc liếm, lưu luyến hồi lâu, sau đó mới dọc theo da thịt mềm mại một đường đi xuống, hôn đến bụng nàng lại trằn trọc đến bên hông.

Đầu lưỡi âu yếm thoải mái hơn cả ngón tay, nên cảm giác mang đến cho Lạc Thần càng thêm kích thích, rất nhanh tiếng thở dốc đè nén của nàng bắt đầu biến hóa, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Nhận thấy thanh âm của Lạc Thần biến hóa, Sư Thanh Y biết nữ nhân dưới thân lúc này hẳn là rất thoải mái, nên càng yêu tâm lớn mật tiếp tục đi xuống.

Cứ như vậy hôn lên thân thể quang lỏa của Lạc Thần, hôn gần đến giữa hai chân, nàng cảm giác dòng nước ấm trong thân thể cũng tuông ra không cách nào ngăn chặn.

Lạc Thần biết ý đồ của nàng, bỗng nhiên vươn tay nâng đầu nàng lên, ẩn nhẫn nói: "Đi lên."

Sư Thanh Y theo ý nàng dừng lại, nhích người trườn lên, dùng tay phải gối dưới gáy Lạc Thần, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Ánh mắt Lạc Thần quyến rũ, môi khẽ mấp máy nhưng không nói chuyện, mà chỉ ở dưới thân yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Cho dù không nói, thì Sư Thanh Y cũng hiểu rõ ý nàng, mặt đỏ bừng nói: "Kỹ thuật của em không tốt, sợ làm chị đau. Em nghĩ nếu như đổi..... cách khác, chị sẽ thoải mái, cũng sẽ không đau."

"Em lại có lúc trở nên lớn mật như vậy." Quang ảnh trong mắt Lạc Thần lay động, tựa hồ đang cười.

Giọng nói của Sư Thanh Y trầm thấp: "Không phải lớn mật. Nếu dùng tay em thực sự sợ làm đau chị, nhất là khi dùng tay trái, sợ rằng khống chế lực đạo không tốt."

Ngực Lạc Thần phập phồng, nâng tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng.

Sư Thanh Y tùy ý Lạc Thần sờ mặt mình, xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Em biết kỹ thuật của em không tốt, trước đây cũng chưa từng thử qua cho nên em rất sợ chị sẽ khó chịu."

Dừng một chút, nàng lại lúng túng nói: "Kỳ thực..... Kỳ thực em cũng từng cố gắng học tập, nhưng cuối cùng em vẫn lựa chọn từ bỏ. Đó... đó không phải chị, em không muốn xem, nên liền tắt đi."

Nói đến đây, mặt nàng càng đỏ, mồ hôi trên trán thấm ướt vài sợi tóc khiến chúng ướt át mất trật tự dán trên cần cổ trắng tuyết của nàng, toát ra vẻ đáng thương.

Phải biết rằng trước đây nàng là một nữ nhân thuần khiết đến mức nào, tính tình khuôn khổ rụt rè, luôn vùi đầu vào việc học hành cùng khảo cổ, làm gì có tâm tư cho những chuyện khác. Hôm nay vì Lạc Thần, nàng cư nhiên cũng sẽ đi tìm hiểu những kiến thức tư mật khó nói, cho dù cuối cùng nàng xem không được, lựa chọn từ bỏ, nhưng cũng đã là cực kỳ khó có được.

"Nữ nhân ngốc." Lạc Thần vuốt ve khuôn mặt Sư Thanh Y, hôn lên môi nàng, nỉ non nói: "Hà tất miễn cưỡng bản thân."

"Em chỉ muốn học cách làm cho chị cảm thấy.... thoải mái vui vẻ." Hàng mi Sư Thanh Y rũ xuống, nàng thì thầm, đầu nhẹ nhàng cọ vào cổ Lạc Thần, dáng vẻ vô cùng kiều mị: "Nhưng em thực sự không xem nổi, làm sao bây giờ."

Lạc Thần cười rộ lên: "Có tiên sinh ở đây, cần gì xem những thứ đó? Chị cũng không cho em xem."

Sư Thanh Y ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm nóng rực: "Vậy tiên sinh, chị đến dạy em?"

Ánh mắt Lạc Thần ái muội dò xét nàng, đồng thời bàn tay nắm lấy ngón tay Sư Thanh Y, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng lại trượt đến nơi vô cùng tư mật.

Cảm giác được đầu ngón tay trơn ấm, ngực Sư Thanh Y bắt đầu kịch liệt phập phồng.

"Giống như lần trước chị đối với em, chị làm thế nào đối với em thì em làm như vậy đối với chị." Lạc Thần ôm lấy cổ nàng, dụ hoặc nỉ non: "Đừng suy nghĩ nhiều. Nếu là em, chị sẽ không đau."

Sư Thanh Y thuận theo dẫn dắt, cúi đầu hôn môi nàng, đồng thời ở nơi ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, sau đó nửa đoạn ngón giữa thăm dò mà tiến vào.

Rất ẩm ướt cùng trơn trượt vì vậy tiến vào rất dễ dàng, gần như không hề trở ngại.

Cánh tay Lạc Thần đang ôm lấy Sư Thanh Y đột nhiên dùng lực, bên tai nàng trầm thấp thở dốc một tiếng, chân dài cũng bắt đầu không tự chủ được mà cong lên.

Ngón tay Sư Thanh Y chôn trong cơ thể Lạc Thần, cũng thoải mái đến nhịn không được muốn thở dài.

Loại cảm giác này quá mức ấm áp, ẩm ướt, cùng cảm giác lần trước lúc Lạc Thần tiến vào nàng không giống nhau, nhưng lại có gì đó tương tự.

Lần trước, là cảm giác được Lạc Thần lấp đầy mà thỏa mãn.

Còn lần này, là cảm giác được Lạc Thần dung nạp mà run rẩy.

Hai nữ nhân cùng triền miên, mềm mại dán mềm mại, thế gian không gì có thể tuyệt diệu hơn.

Cảm giác được cả người Lạc Thần gắt gao dán lấy nàng, cổ dục niệm trong lòng Sư Thanh Y cũng theo từng lỗ chân lông lan tràn, khi thì theo động tác dẫn dắt của Lạc Thần, ngón tay chôn bên trong chậm rãi chuyển động, khi thì dạo chơi trong khu rừng rồi lại lần nữa tiến vào.

Dần dần, nàng phát hiện bản thân tựa hồ nắm giữ một kỹ xảo khó tả nào đó.

Nàng có thể rất nhanh tìm đến chỗ mẫn cảm mềm yếu của Lạc Thần, đồng thời có thể từ mới lạ đến thành thạo mà trêu chọc chỗ mẫm cảm này, ngón tay mỗi một lần trêu chọc cùng ra vào, đều bắt kịp nhịp độ của Lạc Thần.

Thật giống như nàng đã từng cùng Lạc Thần trãi qua rất nhiều năm, cũng đối với nàng như vậy rất nhiều lần.

Giờ phút này lần nữa tìm lại, nàng ở trong cơ thể Lạc Thần như cá gặp nước.

Lạc Thần dưới thân giống như băng sơn tuyết liên, trắng noãn không tì vết, thần thánh mỹ lệ, thực sự đã rất nhiều năm, rất nhiều năm chưa được chạm vào.

Mà hiện tại, Lạc Thần cho phép Sư Thanh Y chạm vào, cho Sư Thanh Y tiến vào.

Là người duy nhất có được đặc quyền đó.

Ngón tay Sư Thanh Y bị Lạc Thần bao vây, như đặt mình trong dòng nước ấm, mà bên trong rõ ràng ấm áp chặt chẽ như vậy, hút chặt khiến nàng không thể thoát ra, quấn quýt ngậm lấy ngón tay nàng, rồi lại tựa như quá mức rộng lớn, dung nạp nàng.

Cứ như vậy trằn trọc, vô cùng dằn vặt.

Ánh đèn mờ nhạt phủ trên người Lạc Thần, ánh sáng lưu chuyển, giống như phủ một tầng vải mỏng, khát vọng vô tận của Sư Thanh Y được phóng thích, nàng cúi nhìn tư thái của nữ nhân dưới thân.

Động tác trong tay Sư Thanh Y vẫn tiếp tục, môi không quên an ủi hôn môi Lạc Thần.

Lạc Thần gắt gao ôm lấy lưng Sư Thanh Y, mái tóc mềm mại của hai người dán trên da thịt quang lỏa, tựa như lông vũ trên tuyết.

Trong tiếng thở dốc, Sư Thanh Y chỉ có thể nghe thấy tiếng Lạc Thần dán bên tai nóng rực nỉ non vì bị đẩy vào cao trào mà trở nên gấp gáp, lại vì động tác thong thả của Sư Thanh Y mà uyển chuyển ngâm lên.

Hai người dây dưa trên chiếc giường màu trắng. Ý loạn tình mê, nóng rực đến ngay cả không khí cũng nóng lên, giống như lửa nóng trong đêm tốt bùng cháy.

Sáng rực, chỉ thuộc về hai người. Sáng đến kẻ khác mê luyến, thậm chí cảm động đến rơi lệ.

Nhưng pháo hoa có đẹp hơn nữa, có mê người hơn nữa cũng luôn có thời khắc lụi tàn.

Cứ như vậy qua nhiều lần, Sư Thanh Y cả người mềm nhũn nằm trên người Lạc Thần, toàn thân mồ hôi bao phủ, nàng hàm hồ hừ một tiếng, ôm lấy Lạc Thần không muốn buông tay.

Lạc Thần cũng trầm thấp thở dốc, mang theo một tia lười biếng sau hoan ái, ngón tay vuốt ve trên lưng Sư Thanh Y, như có như không an ủi nàng.

Gối mềm bên cạnh, chăn đơn phía trên, tóc dài dán vào da thịt, khắp nơi đều là hương vị hoan ái.

Đè lên người Lạc Thần hồi lâu, Sư Thanh Y lúc này mới từ mộng cảnh khoái lạc lấy lại tinh thần, nghiêng người nằm sang một bên, nhẹ giọng nói: "Em vừa rồi có phải đã..... đè chị đau?"

Lạc Thần kéo chăn che lấy thân thể xích lỏa của hai người, mặt không chút thay đổi nói: "Không biết nữa. Chị chỉ biết em đè chị hồi lâu, cả người đều mất cảm giác."

Sư Thanh Y: "......."

Cánh tay cử động, Sư Thanh Y mềm nhũn dán sát Lạc Thần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng: "Chị.... Chị thế nào lại là phản ứng này?"

Trong lòng nàng bối rối, dựa theo bình thường mà nói, Lạc Thần hiện tại không phải nên e thẹn mềm yếu nép vào trong lòng nàng sao? Được rồi, cho dù Lạc Thần vĩnh viễn không có khả năng sẽ có vẻ mặt e thẹn, nhưng hiện tại trong lúc khắp nơi vẫn còn ngập hương vị hoan ái, cũng không đến mức mặt tê liệt như vậy.

Sư Thanh Y lại một lần nữa đau dạ dày.

"Em muốn xem phản ứng gì?" Ngón tay Lạc Thần khẽ nâng cằm Sư Thanh Y, vô cùng dịu dàng, đôi mắt khẽ híp lại: "Chẳng lẽ em muốn thấy chị e thẹn mềm yếu nép vào lòng em sao, ân?"

Sư Thanh Y: "......"

Cằm Sư Thanh Y bị nâng lên, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Thần, mặt càng lúc càng đỏ.

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần nhìn thẳng vào mắt nàng, cũng nhìn một lúc, đột nhiên vuốt nhẹ tóc dài của nàng, ôn nhu nở nụ cười.