Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 196: Âm dương khuyết



Vẻ mặt Sư Thanh Y càng kéo căng, đôi mắt nhu hòa màu hổ phách ẩn giấu vài phần xấu hổ nói không nên lời, tựa như sóng nước lưu chuyển.

Nhất là lúc nghe thấy Lạc Thần nói đến chữ "ẩm" (ẩm đồng âm với sư), lại lập tức mặt không biểu tình thay đổi cách nói khác, trong lòng nàng càng thấy xấu hổ.

Thiên Thiên che miệng, còn đứng bên cạnh thi thể cười khẽ.

Vũ Lâm Hanh lại hoàn toàn vui vẻ đến điên rồi, chỉ còn kém cười đến run rẩy: "Chị họ cậu, nơi này có sư..... sư cái gì a?"

Lạc Thần ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Vũ Lâm Hanh, lạnh như băng tuyết.

Sư Thanh Y nổi giận, đỏ mặt nói: "Vũ Lâm Hanh, câm...câm miệng."

Vũ Lâm Hanh xua tay cười: "Được, được, tớ không nói nữa, tớ là người đứng đắn, bây giờ sẽ nói chuyện nghiêm túc. Chị họ cậu, cậu mới vừa nói ở đây có "thứ đó", vậy chứng tỏ cái gì?"

Lạc Thần lúc này mới trong nước đi vài bước, đến gần quan sát dây xích trói buộc ẩm thi, nói: "Chứng tỏ phong thuỷ nơi này có thể là Âm Dương Khuyết."

Vẻ mặt Sư Thanh Y nghiêm túc gật đầu, đồng ý với cách nói của Lạc Thần: "Ân, vừa rồi em cũng suy đoán như vậy."

Vũ Lâm Hanh có chút kinh ngạc chỉ chỉ mặt nước: "Sư Sư, nhà cậu ở đây, Âm Dương Khuyết?"

Âm Dương Khuyết là một loại phong thuỷ cực tốt, nhưng cũng có thể nói là cực xấu, âm dương phối hợp, họa phúc tương dung, giống như vòng tròn thái cực, áp chế lẫn nhau.

Loại phong thuỷ này vô cùng hiếm thấy, thậm chí so với sơn xuyên long mạch còn khó có được, thảo nào Vũ Lâm Hanh lại kinh ngạc.

Thiên Thiên cười giải thích: "Vùng Lưỡng Hà thời cổ đại có nhiều mộ táng, một trong những nguyên nhân đó là vì nó phong thuỷ kỳ tuyệt, nhất là các bộ tộc Tây Bắc thuộc vùng Nam Man trọng địa, rất nhiều dân tộc, địa thế phong thuỷ cũng là tốt nhất. Tuy rằng đa phần là đồi núi không so được với lưu vực Hoàng Hà ở phương bắc long mạch vô tận nhưng nó có nhiều nhánh của sông Trường Giang, lại nhiều rừng rậm, từ trước đến nay là nơi phong thuỷ tụ hội, nơi này có Âm Dương Khuyết cũng không lạ."

"Nơi này có Âm Dương Khuyết tớ không cảm thấy lạ." Vũ Lâm Hanh vuốt cằm, nói: "Tớ thấy lạ chính là vì sao nhà Sư Sư lại có thể xây trên Âm Dương Khuyết? Quá trùng hợp rồi."

Sư Thanh Y nghiêng đầu, nhìn về phía thi thể, khẽ chau mày: "Tớ cũng không biết. Tớ trước kia đã nói sự hiểu biết của tớ đối với nhà mình còn không bằng người ngoài."

Nhà họ Sư trên dưới mọi thứ đều giấu diếm nàng, đối với nàng cẩn cẩn dực dực, dường như rất sợ nhu nát vị tiểu thư lão thái đặc biệt chiếu cố này.

Sau đó xảy ra chuyện của Sư Khinh Hàn, Sư Thanh Y dọn ra ngoài, đối với nhà họ Sư càng thêm không rõ.

"Sách." Vũ Lâm Hanh bày tỏ đồng tình: "Sư Sư, cậu nói lời này có đôi khi tôi thực hoài nghi cậu có đúng là người nhà họ Sư hay không. Nào có ai lại như vậy."

Lời này vốn là Vũ Lâm Hanh vô tâm thuận miệng nói ra nhưng lại khiến Sư Thanh Y đột nhiên kinh hãi.

Lạc Thần cũng trầm mặc không nói, mà chỉ nhìn sườn mặt thanh uyển xinh đẹp của Sư Thanh Y.

Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, rơi trên vạt áo của thi thể.

Bản thân...... Thật là người của nhà họ Sư sao?

Nếu như là thật, vậy vì sao đối với nguồn gốc của nhà họ Sư nàng không hề ấn tượng.

Sư Thanh Y trầm thấp không thể nghe thấy thở dài một tiếng.

Những người đó trong lúc nàng đang rất hỗn độn, bất lực, đột nhiên xông tới, nói bản thân là một thành viên trong nhà bọn họ, ban đầu nàng cũng không tin, mà chỉ cuộn mình trong một góc, không cho bất cứ người nào đến gần nàng.

Nhưng dần dần, một ngày lại một ngày trôi qua, rất nhiều thứ đều xảy ra thay đổi.

Bởi vì nàng không có ký ức, trống rỗng, mà những người đó lời nói, hành động, một lần lại một lần ở trước mặt nàng cường điệu lặp lại, nói nàng là người của nhà họ Sư, là cháu gái của lão thái, mọi thứ tốt nhất đều dành cho nàng, mọi việc cứ như vậy tiếp diễn.

Bọn họ cho nàng ấm áp, hơn nữa cho ra rất nhiều lý do hợp lý, biểu hiện rằng họ xuất phát từ chân tâm, là người trong nhà mà quan tâm nàng.

Vì vậy đến cuối cùng, nàng thực sự bắt đầu tiếp nhận hiện thực này.

Dù sao mơ hồ như nàng, cũng không có lựa chọn nào khác.

Mãi đến khi Lạc Thần xuất hiện, tất cả mới bắt đầu thay đổi.

Nữ nhân mỹ lệ này là ánh trăng lạnh, xuyên qua bóng tối dẫn dắt nàng. Hiện tại, hoài nghi trong lòng Sư Thanh Y càng lúc càng sâu sắc, ngón tay nàng xoắn xuýt, quay đầu nhìn về phía Lạc Thần.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Lạc Thần trái lại vẻ mặt thản nhiên mà nghiêng đầu đi, nàng bước đến bên cạnh thi thể, mang bao tay bắt đầu kiểm tra. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Sư Thanh Y chỉ đành đi qua đó, đứng bên cạnh Lạc Thần, chăm chú nhìn ẩm thi, nói: ".... Các cậu đến xem người này, hắn hình như mặc trang phục Minh triều."

Sư Thanh Y đối với phong cách trang phục các triều đại rất hiểu biết, Hán phục các triều đại tuy rất nhiều điểm tương tự như cũng có nét riêng.

Vũ Lâm Hanh thấy trên lưng nam nhân đeo một số công cụ, nàng nói: "Yêu, nghĩ không ra đây là một lão tổ tông, biết nơi này là Âm Dương Khuyết cho nên khi đó nghe được chút mùi vị mà tìm đến?"

Nam nhân này là một kẻ trộm mộ, thời cổ xưng người đảo đấu, công cụ trên lưng đã bán đứng thân phận của hắn.

Thi thể của hắn cùng quần áo lẫn công cụ đều bảo tồn rất tốt, chỉ là bên ngoài bám một tầng niêm dịch trong suốt lộ ra chút màu trắng sữa.

Niêm dịch ẩm ướt, giống như một tầng nước bao phủ nam nhân ở bên trong.

Bởi vì sự đặc biệt của Âm Dương Khuyết, hơn nữa hơi nước cùng không khí kết hợp cùng một chỗ vừa vặn tăng thêm sự bất thường của "ẩm thi".

Ẩm thi bị bao phủ, cách ly cùng ngoại giới, vĩnh viễn vẫn duy trì dáng vẻ không hư không thối. Xuyên thấu qua tầng niêm dịch, thậm chí thấy được nét mặt dữ tợn đáng sợ của nam nhân trước khi chết.

Lạc Thần dùng dao găm cắt xuyên lớp niêm dịch, tầng niêm dịch giống như có sự sống, quấn lấy mũi dao, quấn rất chặt chẽ.

Lạc Thần nhận thấy không cách nào cắt vào, liền thu dao găm lại, không nhanh không chậm chà lau sạch sẽ.

Thiên Thiên nhìn hồi lâu, không nói gì, ngưng thần suy nghĩ một lúc mới nói với Sư Thanh Y: "Nơi này thời cổ có một mộ táng lớn, xây dựng trên Âm Dương Khuyết, nhà cô lại xây dựng trên mộ táng, mà bà ngoại cô sau lại táng ở nơi này, vừa vặn cùng chỗ với mộ táng cũ, hình thành nhà, mộ, mộ, tương ứng thượng hạ trung ba tầng. Ba tầng có thông đạo thông nhau, những người tham dự hạ táng bà ngoại cô nhất là Khương thúc kia nhất định biết rõ phương diện này, Sư Sư, bà ngoại cô -."

Thiên Thiên nói đến đây, thần sắc có chút biến hóa, hỏi tiếp: "Bà ngoại cô sinh thời có đề cập qua với cô một chút nào về nơi này không?"

".... Không." Sư Thanh Y lắc đầu.

"Nàng không có khả năng sẽ nói rõ ràng với cô, có cái gì ngầm ám chỉ không?" Thiên Thiên tiếp tục hỏi.

Sư Thanh Y than nhẹ một tiếng, vẫn lắc đầu.

Lạc Thần lau dao găm xong, đưa cho Sư Thanh Y, giống như tùy ý trầm thấp nói: "Nói đến Âm Dương Khuyết tôi lại nhớ đến một vị lão tiền bối Đường Triều."

"Ai?" Sư Thanh Y cảm thấy hứng thú.

Lạc Thần là người Minh triều, Sư Thanh Y thấy nàng đột nhiên nhắc tới Đường Triều, hiển nhiên cho rằng đây là Lạc Thần nghe người khác nói, hoặc là đọc trong sách.

"Một vị khai địa quan (quan mở đất), nghe nói lúc hắn khai hoang mở đất phát hiện một chỗ Âm Dương Khuyết cực kỳ hiếm thấy, Âm Dương Khuyết họa phúc tương liên, rất khó khống chế, nhưng lão nhân gia muốn thay đổi phong thủy nghiêng về hướng phúc. Đúng lúc vị lão tiền bối kia cũng họ Sư, vùng đất khai hoang năm đó cũng trùng hợp thuộc Lưỡng Hà."

Nói đến đây, Lạc Thần đặc biệt nhìn thoáng qua Sư Thanh Y.

Vũ Lâm Hanh vui đùa nói: "Sư Sư, đó không phải chính là tổ tông của cậu đi?"

Sư Thanh Y trầm mặc một lúc, nói: "Tấm bia đá "bách vô cấm kỵ " trước cửa nhà tớ vốn là tổ tiên nhà họ Sư khai hoang rồi dựng nên, việc này tớ đã biết rõ từ lâu. Lạc Thần, chị nói vị lão tiền bối kia khai hoang ở Lưỡng Hà, vậy tên gọi là gì?"

"Sư Lãng." Lạc Thần nói: "Nghe nói hắn có một vị ái nữ, tên gọi Sư Cẩm Niệm, Sư Cẩm Niệm hồng nhan bạc mệnh, tuổi trẻ đã qua đời, chỉ để lại một đứa con gái nuôi."

Trong lòng Sư Thanh Y không hiểu sao giống như bị kim đâm.

Sư... Sư Cẩm Niệm.

"Sư Lãng cùng đại sư phong thuỷ Niếp Ô Ảnh là bạn cũ." Lạc Thần tinh tế quan sát thần sắc Sư Thanh Y biến hóa, bất động thanh sắc nói tiếp: "Mà Niếp Ô Ảnh tiền bối có bảy vị đồ đệ, tu vi nổi bật nhất là đệ tử đứng hàng thứ năm Lĩnh Nam Côn Lôn, nàng còn vô cùng thân thiết với Sư Cẩm Niệm. Đáng tiếc Côn Lôn cùng Ninh Giang Hoài đứng hàng thứ bảy vì một trận đại hỏa mà bất hạnh tạ thế, bảy vị đệ tử cũng lần lượt phân tán, không còn vết tích."

.... Côn Lôn.

Thần sắc của Sư Thanh Y vô cùng mất mát.

Thiên Thiên nghe xong Lạc Thần nói, phân tích: "Có phải lúc trước chiếm Âm Dương Khuyết ở Lưỡng Hà chính là tiền thân của nhà họ Sư? Tôi cảm thấy rất có khả năng, nếu Sư Sư cũng không biết nguồn gốc của nhà họ Sư, chúng ta có thể dựa trên phương diện này suy đoán."

"Cũng không phải." Ánh mắt Lạc Thần thoảng qua một tia khác thường, phủ định: "Sau khi khai hoang Sư Lãng liền sa sút, Sư Lãng chỉ có một nữ nhi, Sư Cẩm Niệm vừa mất, huyết mạch gia tộc cũng bị chặt đứt, sau khi khai hoang hắn liền mai danh ẩn tích. Tôi nghĩ là sau này lại có người lần nữa chiếm Âm Dương Khuyết, hơn nữa còn là người họ Sư, mượn căn cơ của Sư Lãng lúc trước xây dựng, về sau mới có nhà họ Sư quy mô như ngày hôm nay."

Vũ Lâm Hanh nghe được đầu đầy sương mù: "Người sau này chiếm Âm Dương Khuyết tính toán cái gì đây? Mộ lớn dưới này chính là khi đó tu kiến sao?"

"Âm Dương Khuyết vốn rất hi hữu, có lẽ bọn họ coi trọng phong thủy này thôi, về phần mục đích chiếm Âm Dương Khuyết, tôi không biết." Sư Thanh Y lẩm bẩm nói.

Nàng nói xong, dời ánh mắt xuống hai tay bị xiềng xích trói buộc của nam nhân.

Cổ tay bị dây xích xuyên qua, máu chảy ra cũng bị bao vây trong niêm dịch trong suốt.

Sư Thanh Y kinh ngạc, dọc theo dây xích trói ở cổ tay nhìn lên trên.

Chờ lúc thấy được một vài thứ, biểu tình của nàng bắt đầu có thay đổi.

"Lão tổ tông này thực sự là ra cửa bất lợi." Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh lắc đầu: "Vật bồi táng không lấy được, cuối cùng sinh mệnh bản thân cũng mất. Nhưng tớ nghĩ không ra, hắn thế nào lại bị dây xích trói lại đây?"

"Tất cả những dây xích này đều từ vách tường xuyên ra, các người xem." Sư Thanh Y lay động đèn pin.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên.

Lạc Thần cùng Thiên Thiên thần sắc bất thường.

Vũ Lâm Hanh trái lại kinh ngạc nói: "Sư Sư, phía trên cũng có sư sư (ẩm thi)?"

Phía trên giống như treo lạp xưởng, còn có ba cổ thi thể treo trên không trung, chia ba vị trí khác nhau, từ cách ăn mặc, xem ra cũng giống như nam nhân quỳ dưới nước kia.

Sư Thanh Y mặt băng bó ra kiến nghị: "Lúc gọi tên tớ có thể không đề cập đến danh từ đó hay không?"

Vũ Lâm Hanh vội vàng gật đầu không ngừng, nghiêm túc phê chuẩn: "Được, được. Tớ đây kiến nghị hướng chị họ cậu học tập, sau này chúng ta nói đến danh từ riêng này đều giống như nàng, dùng "thứ đó" thay thế."

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần nhẹ nhàng liếc Vũ Lâm Hanh, ở bên đạm nhạt nói: "Ba người phía trên cùng người quỳ trên mặt đất đều vào đây đảo đấu, nhưng sau khi đến nơi này xảy ra biến cố nào đó, được ngoại lực treo lên, dưới tác dụng của Âm Dương Khuyết biến thành..... "thứ đó"."

Vũ Lâm Hanh ôm bụng nhịn cười.

Nhịn được một lúc nàng thực sự nhịn không được, cười lên ha hả cười đến không có hình tượng.

Sư Thanh Y cảm thấy nàng có thể lấy việc này cười đến ba ngày.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng đối với việc người khác gọi nàng "Sư Sư" cảm thấy có bóng ma tâm lý.

Lạc Thần đối với việc Vũ Lâm Hanh cười cợt cũng không lưu ý, nàng nói tiếp: "Từ thủ pháp dùng xích trói buộc, tớ cảm thấy cũng không phải là do bị trúng cơ quan, cho dù cơ quan có tinh xảo hơn nữa thì vẫn là vật chết, không cách nào đem "thứ đó' Trói thành dáng vẻ này, tớ nghĩ bọn họ đều là bị người sống trói lại,....... Lâm Hanh, trên đầu cậu."

"Cái gì trên đầu tớ?" Vũ Lâm Hanh cười đến không dừng lại được, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khối băng của Lạc Thần, nhất thời càng thêm vui vẻ.

"Cậu xem trên đầu cậu." Lạc Thần tiếp tục mặt tê liệt nói.

Vũ Lâm Hanh xua tay: "Thôi đi, đừng ở chỗ này náo loạn, tớ biết cậu đây là đang giúp em họ cậu lừa tớ, tớ mới không nhìn, cậu lòng dạ hiểm độc hắc tâm can, nói không thể tin."

Lạc Thần nói: "Trên đầu cậu có "thứ đó"."

"Tớ biết a." Vũ Lâm Hanh đứng thẳng người: "Bọn họ không phải đều treo ở trên đầu sao, treo cao như vậy, tớ mới không cần lo lắng a."

"Thật không?" Lạc Thần cười như không cười hỏi lại.

Sư Thanh Y nói: "Vũ Lâm Hanh cậu mau tránh ra, nó thật sự đang ở trên đầu cậu!"

"Ở trên thì ở trên, dù sao nó cũng vô hại. Hai người các cậu lại nháo tớ, tớ ngẩng đầu còn cảm thấy phiền a."

Vũ Lâm Hanh không tin hai chị em họ này, cảm thấy các nàng nhất định có ý xấu, nên vẫn như trước cố chấp đứng yên, đứng không nhúc nhích.

Phong Sanh gấp đến độ lớn tiếng hô lên: "Tiểu thư mau tránh ra! Nó ngay trên đầu cô!"

Vũ Lâm Hanh lúc này mới bị dọa đến nhảy dựng, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu nàng treo một cỗ ẩm thi không biết từ lúc nào đã hạ xuống, ở ngay trên đỉnh đầu nàng.

Mà trong nháy mắt lúc nàng ngẩng đầu nhìn, cổ thi thể đột nhiên giống như bị thả ra, thoáng cái hướng Vũ Lâm Hanh rơi xuống.

Lạc Thần bước nhanh đến, chụp tới trên lưng Vũ Lâm Hanh, lập tức kéo nàng sang một bên.

Cổ ẩm thi treo trên không trung trực tiếp rơi xuống, lăn trên mặt đất, bởi vì bên ngoài bao một tầng niêm dịch nó cư nhiên trở nên vô cùng đàn hồi, giống như cao su, bật lên vài cái sau đó mới bất động.

Vũ Lâm Hanh mặt xám như tro tàn.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Lúc nãy tớ đã nó trên đầu cậu có "thứ đó"."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Vẻ mặt Sư Thanh Y cũng giống như nói: "Tiểu thư, tớ đã sớm nhắc nhở cậu nhưng cậu hết lần này tới lần khác không tin tớ, bây giờ thì trúng chiêu rồi."

Cổ ẩm thi ướt sũng, bởi vì cuối cùng giống như bị ngoại lực thả xuống, niêm dịch trên thi thể rơi xuống vai Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh thích chưng diện, thích sạch sẽ, vừa ngửi thấy mùi chua, thiếu chút nữa mắt trợn trắng nhìn lên vai: "Chị họ cậu, cậu cũng không biết nhắc nhở tớ!"

"Tớ đã nhắc rồi." Lạc Thần vô tội nói: "Tại cậu không tin tớ."

"Vậy nên sớm một chút kéo tớ ra!"

"Khi đó tớ đang cùng cậu nói chuyện."

"Cậu không biết đừng nói chuyện cùng tớ sao!"

"Tớ không nói, cậu lại sẽ nói tớ không nhắc nhở cậu."

Vũ Lâm Hanh: "......."

"Được rồi, được rồi, đứng yên đừng cử động, tớ lau cho cậu." Sư Thanh Y muốn cười lại không đành lòng cười nàng, chỉ đành mím môi, lấy ra khăn tay thay nàng lau niêm dịch.

Thiên Thiên đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, ngửi ngửi, lại nhìn một chút, sau đó mới che miệng cười nói: "Vũ tiểu thư không cần lo lắng, tôi nghe nói thứ này mỹ dung dưỡng nhan, cô xem "thứ đó", rất tươi nga."

~o0o~