Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 200: Dưới nước



Vũ Lâm Hanh cảm thấy không thể tin tưởng: "Vây săn, đạt được mục đích. Chúng đều là bánh chưng khô thế nào lại có thể thông minh như vậy? Tớ thấy đều nhanh thành tinh rồi."

Có lẽ là bị thứ thoạt nhìn vô tri này sắp đặt nàng cảm thấy mất mặt, trong thanh âm có vẻ uấn nộ.

Lạc Thần nói: "Tớ trái lại cảm thấy có người ở trong tối điều khiển chúng, bằng không sẽ không đến bước này."

Sư Thanh Y nghe thế, trong lòng khẽ động mà nhíu mày, dọc theo dọc theo thủy đạo tiếp tục bò tới, một bên lại vô thức quay đầu lại nhìn cửa thủy đạo chật hẹp.

Đội ngũ rất nhanh bò vào thủy đạo, cửa động cách bọn họ càng lúc càng xa, nhưng Sư Thanh Y vẫn có thể tinh tường nhìn thấy nơi đó tụ tập hắc giáp tương sĩ đã càng lúc càng nhiều.

Chúng cái gì cũng không làm, mà chỉ chen chúc ngồi xổm canh giữ ở cửa.

Hắc sắc mũ giáp chen chúc, ánh mắt khô kiệt chăm chú nhìn mọi người bò trong thủy đạo chật hẹp, xa xa xem qua giống như một đống bánh bao đen xếp chồng lên nhau.

"Điều khiển?" Thực sự quá rợn người, Vũ Lâm Hanh ở phía trước nhịn không được rùng mình.

"Các người có từng chú ý đến tình cảnh lúc mở quan tài lúc nãy không." Lạc Thần ra hiệu đội ngũ phía trước đừng dừng lại, đồng thời chậm rãi giải thích: "Thứ trong quan tài thông thường sẽ tiếp nhận khí tức của người sống mà khởi thi, cho nên người khai quan cần phải tạm ngừng hô hấp để thăm dò, trong lúc đó chú ý đến từng động tĩnh nhỏ trong quan tài. Nếu thi thể bắt đầu có biến hóa phải lập tức đóng nắp quan lại, không động đến nữa. Vừa rồi lúc tớ mở quan, cũng làm như vậy, nhưng trong quan tài cũng không có động tĩnh bất thường."

Lạc Thần từ từ nói, Sư Thanh Y trong thanh âm bình tĩnh như nước của nàng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc khai quan, trên lưng bỗng nhiên toát ra hàn khí.

Lạc Thần nói tiếp: "Cũng không dị động, nhưng sau đó lại khởi thi, như vậy có thể chứng tỏ chúng không phải thi thể tầm thường. Thậm chí sau đó ngay cả quan tài chưa được mở ra, cũng khởi thi. Bất kể chúng ta lúc đó có khai quan kiểm tra hay không, hoặc mở bao nhiêu cổ, kết cục vẫn không thay đổi, bởi vì chúng nhất định đều sẽ thức tỉnh."

"Chúng ta trốn không thoát, tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng." Lạc Thần cuối cùng bổ sung một câu, rất đạm nhạt.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lưng càng thêm rét lạnh: "Cũng chính là nói, đẩy chúng ta vào đây không phải là đại quân bánh chưng mà là người nào đó nấp trong tối?"

Vũ Lâm Hanh thấp giọng mắng một câu: "Tà môn, người nào có thể lợi hại như vậy?"

"Kỳ thực cũng không nhất định là người." Lạc Thần lãnh đạm nói: "Đối với thuật điều khiển loại này, ngoại trừ người còn rất nhiều khả năng chính là thứ thông minh gì đó, chúng cũng có thể làm được, thậm chí có thể làm được rất tốt. Chúng ta có thể tạm thời gọi nó là "thứ gì đó" bậc cao."

....Thứ gì đó.

Trên đời này những thứ được dùng đại từ thay thế ám chỉ như thế này đều sẽ khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng.

Mà ở dưới nền đất đen kịt hàn lãnh, liên tưởng ở mức độ nào đó mà nói cũng không phải chuyện tốt, bởi vì nó sẽ làm tư duy của ngươi phóng đại, càng là tưởng tượng càng cựu hiện, kết quả lại càng kinh khủng.

"Không nhất định là người." Phía trước Thiên Thiên đột nhiên phụ họa một câu: "Tỷ như nói, thi thể cũng có thể."

Nàng nói đến đây, cư nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng văn phong khoa học để nói: "Người Miêu Cương trước kia phổ biến thuật Cản Thi, phương diện này liên quan rất nhiều đến thuật điều khiển thi thể, cô phải khiến thi thể đã chết làm theo chỉ dẫn của cô, khiến như thế này, không cho chúng như thế kia là việc rất khó, cho nên Cản Thi ở Miêu Cương vẫn là một lĩnh vực thần bí hắc ám, có một số mặt, nó so với Cổ thuật còn khó hiểu hơn."

Thiên Thiên nói đến đây thì dừng lại, Sư Thanh Y hoàn toàn đoán được kế tiếp nàng muốn nói gì.

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Tôi nói nuôi rắn, cô có thể không cười lúc đang giải thích những thứ này không, nhìn thật rợn người, nếu không biết còn tưởng rằng cô đối với Cản Thi xem như chuyện bình thường ăn cơm, mau giản lượt, giản lượt a."

"Cản Thi tôi chưa làm qua. Tôi cười, là vì lo lắng Vũ tiểu thư cô nghe xong sẽ sợ, chưa từng nghe qua vẻ tươi cười có thể hóa giải sợ hãi sao?"

"Phi." Vũ Lâm Hanh phỉ nhổ nàng.

Câu chuyện mở ra, vừa bò vào trong vừa nói, không khí trong thủy đạo nước chảy nhất thời cũng trở nên huyên náo. Nhất là ở nơi dài hẹp lại có nước chảy, lúc một người nói chuyện, giọng nói có thể truyện rất xa, tất cả mọi người đều có thể nghe rất rõ.

Trong bầu không khí nhẹ nhõm này, Thiên Thiên tiếp tục giải thích: "Trở lại chuyện trước đó nói đến điều khiển thi thể, tất cả mọi người cho rằng Cản Thi chính là 'thi thể " cùng 'người Cản Thi" tổ hợp, trên thực tế cũng không tất cả đều như vậy, cũng có "Thi thể" cùng "Thi thể" tổ hợp."

(có lẽ chữ thi đồng âm với chữ Sư)

Sư Thanh Y: ".........."

Thực sự là đủ rồi.

Nàng đoán được đại khái, lại không nghĩ rằng trong miệng Thiên Thiên lại thoát ra hai chữ kia.

Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa bật cười, lúc bò đến thân thể cúi thấp, bị dòng nước chảy đến thấm ướt tóc, suýt nữa còn ngậm một miệng nước.

Diệp Trăn cũng ha hả cười đến khoa trương.

Chúc Cẩm Vân ở phía trước nghe được, động tác bỗng chậm lại, cũng có một chút buồn cười, cười xong, trong mắt lại ẩn giấu bất đắc dĩ.

Khuôn mặt Sư Thanh Y có chút hồng, Lạc Thần đi theo phía sau nàng, Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn liền thấy khóe miệng Lạc Thần dẫn theo độ cong mơ hồ, hướng Sư Thanh Y khẽ an ủi.

Sư Thanh Y trong lòng xấu hổ quẫn bách, lại bị nàng dỗ dành như vậy, chỉ còn biết nghẹn trong lòng.

Lạc Thần ngữ khí bình ổn tổng kết lại: "Quả thật trong Cản Thi cũng có thi thể đóng vai trò người Cản Thi trực tiếp điều khiển hành động của thi thể khác, loại thi thể này được gọi là là Thi Vương. Nhưng cho dù là Thi Vương chung quy vẫn là do người ở cấp cao hơn khống chế. Mới vừa rồi đại quân thi thể vây săn, có thể là người, cũng có thể là Thi Vương có chút tinh khôn gì đó trực tiếp điều khiển, nhưng phía sau nhất định còn có người ở vị trí cao hơn nữa. Mặc kệ là loại nào, từ giờ trở đi tất cả mọi người phải nâng cao cảnh giác, không được khinh suất."

Mọi người sau khi nghe xong, đại khái cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đột nhiên toàn bộ rơi vào trầm mặc.

Mà phân tích nhiều như vậy, nhóm người từ lâu đã dọc theo thủy đạo tiến vào được một đoạn, dòng nước cọ rửa, khiến đầu gối tiếp xúc với đáy nước trở nên trơn bóng dị thường.

Hai bên vách đá hắc sắc gồ ghề, bị dòng nước bào mòn theo năm tháng, càng thêm lồi lõm, rất nhiều chỗ lồi thậm chí còn có thể dùng tay nắm lấy, bề mặt trơn nhẵn tuyệt đối không nhám tay dĩ nhiên nắm lấy cảm giác cũng không tốt lắm.

Mùa đông khí trời hàn lãnh, nhất là dưới lòng đất, càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa dòng nước lạnh thấu xương không ngừng cuồn cuộn lao xuống, mọi người bò được một lúc liền lạnh đến run người, ngay cả một chữ dư thừa cũng không muốn nói.

Thời gian trôi qua cùng cảm giác lạnh lẽo, dần dần mài mòn khí thế của bọn họ.

Đội ngũ mệt mỏi không có tinh thần, không khí trầm lặng, tựa như giây tiếp theo liền bị đóng băng trong thủy đạo chật hẹp này.

"Con mẹ nó..... khi nào.....mới đến lối ra a." Diệp Trăn mắng: "Kỳ thực mục đích của đám bánh chưng đó chính là muốn lạnh chết chúng ta?"

Hắn lẩm bẩm một câu rồi không có khí lực nói tiếp, giống như một con chuột đang bị nhốt trong ống nước, tuyệt vọng mà bò tiếp.

Môi Sư Thanh Y thoáng mấp máy, Lạc Thần theo sát phía sau nàng, có thể thấy đôi tay chống trong nước của Sư Thanh Y đang lạnh đến run rẩy.

Lạc Thần sờ trong dòng nước, tìm được tay của Sư Thanh Y, nhẹ nhàng nắm lấy.

Sư Thanh Y dừng lại.

"Chịu đựng một chút." Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y quay đầu lại, mỉm cười: "Ân, em không sao."

Lại qua mười phút, phía trước có một nam nhân run run kêu to: "Thấy rồi, có..... Có cửa ra! Ô a! Phi!"

Không biết là dò dòng nước phía trước quá lớn hay là do hắn quá kích động, liền bị hung ăn uống một ngụm nước.

Giống như hòn đá lướt trên mặt nước, đội ngũ bắt đầu có động tĩnh.

Thủy đạo này quá chật hẹp, phía trước Sư Thanh Y có vài người đang bò đi, tầm mắt của nàng bị ngăn trở, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có một khe nứt, tối đen như mực, dòng nước đang từ trong khe nứt tung tóe chảy ra, tiếng nước ào ào, bạo liệt giống như đập thoát nước.

Rõ ràng, phía bên kia khe nứt có một không gian thật lớn trữ đầy nước, nước chảy qua khe nứt, sau đó chảy ra tám thủy đạo, cuối cùng mới hình thành thông đạo nước nông.

"Phía trước là tình huống gì? Nói một chút xem!" Vũ Lâm Hanh hô lên.

Nam nhân kia là thuộc hạ của nàng, nghe thấy liền bắt đầu miêu tả những gì nhìn thấy.

Bên cạnh khe nứt có một cái van, chỉ cận mở van, cánh cửa ngăn trở dòng nước sẽ mở ra, lúc đó đội ngũ hoàn toàn có thể thông qua cửa kia vào không gian chứa nước ở đối diện.

Dĩ nhiên đây chỉ là mong muốn, thực tế lại khó khăn hơn nhiều, bởi vì nếu như mở van, khe hở sẽ lớn hơn, vậy trong nháy mắt dòng nước sẽ tràn vào, mang theo lực đẩy cùng lực nén mạnh, nếu như không cẩn thận, người cũng sẽ bị lực đầy này cuốn đi.

Cũng may thủy đạo này nằm ngang, không có độ dốc, nếu không thì cách này không có khả năng thực hiện.

Có một nam nhân mang theo dây leo núi, Vũ Lâm Hanh để mọi người truyền dây từ trước ra sau, mỗi người dùng dây buộc một vòng vào thắt lưng, sau đó để nam nhân ở phía trước buộc đầu còn lại của dây leo núi vào vách tường.

Chuẩn bị xong, nam nhân ở phía trước hô một tiếng, bắt đầu vặn mở van.

Nhưng vặn nửa ngày cũng không chút xê dịch.

"Lúc ra ngoài còn chưa ăn cơm sao?" Vũ Lâm Hanh nóng nảy.

Nam nhân xấu hổ, gọi thêm một nam nhân nữa cùng ra sức vặn. Chỉ là thủy đạo quá mức nhỏ hẹp, hai người đừng không được tự nhiên, chen chúc cùng một chỗ, căn bản không phát huy được, càng không cần bàn đến việc mở van.

"Tiểu thư, nó.... Nó rất khó vặn." Mấy nam nhân ủ rũ đáp lời.

"Khó như vậy?" Những nam nhân này đều đã trãi qua huấn luyện, Vũ Lâm Hanh nhìn thấy vài người đều vặn không được, nhất thời cũng trở nên chán nản.

"Để tôi." Lạc Thần thấy vậy liền nói: "Thanh Y, để chị lên phía trước một chút."

Sư Thanh Y lập tức nép người vào sát vách đá, Lạc Thần dán sát nàng bò đến phía trước, ánh mắt phủ hơi nước khẽ liếc nhìn theo nàng.

Nơi này trên cơ bản chỉ cho phép một người bò qua, nếu như người phía sau muốn vượt qua người phía trước sẽ phải dán sát chen qua, thậm chí người phía trước đã cố hết sức nhường đường cho nàng, đem bản thân nép vào vách tường thì nàng vẫn phải chen qua.

Tóc của Lạc Thần ẩm ướt rũ xuống, nàng mặc áo khoác mỏng màu nhạt, bên trong là áo sơmi trắng, đều đã bị dòng nước thấm ướt, vì vậy cái gì không nên lộ đều lộ ra hết, tất cả đều phác họa rất sinh động.

Sư Thanh Y mắt mở trừng trừng nhìn đường cong mị hoặc của nàng, thân thể như ẩn như hiện, ướt sũng mà chuyển động trước mắt Sư Thanh Y.

Nhất là rất kiều diễm......mông.

Bởi vì tư thế bò lên, cùng vấn đề góc độ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên Sư Thanh Y gần gũi mà nhìn thấy dáng vị mê người như vậy của Lạc Thần, trước đây lúc ở trong phòng cũng chưa thấy qua, nhưng Lạc Thần còn không biết tự giác.

Vì vậy trong hoàn cảnh nguy hiểm lúc này, Sư Thanh Y cư nhiên đáng thẹn mà tim đập rất nhanh.

Mọi người ở phía trước cũng nép sát vào vách đá để Lạc Thần bò qua, lúc chen qua Chúc Cẩm Vân, Chúc Cẩm Vân nép vào, đôi mắt chăm chú nhìn Lạc Thần lướt qua.

Ánh mắt Lạc Thần khẽ trượt, cũng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẩm như bóng đêm.

Đôi môi Chúc Cẩm Vân mấp máy, lộ ra một biểu tình rất nhỏ không cách nào hình dung, nàng liền khẽ nghiêng đầu đi.

Mà bên kia Sư Thanh Y nhìn nữ nhân trước mặt, nhìn một lát, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Trước đây Lạc Thần quần áo tư thái đoan trang, lạnh lùng như băng, xa xa nhìn trái lại không có gì, hiện tại nàng quần áo hoàn toàn ướt đẫm, đường cong bại lộ, nhất là khuôn mặt thanh dật tuyệt luân đến câu hồn, trong quá trình nàng dán sát để chen qua mỗi một người, Sư Thanh Y bắt đầu lo lắng cùng khó chịu.

Quả nhiên mấy nam nhân ở phía trước huyết khí phương cương, nhất thời đỏ mặt, luống cuống tay chân dán vào vách đá.

Sư Thanh Y cố gắn quan sát phía trước, nhìn thấy có một thủ hạ của Vũ Lâm Hanh tuy rằng lui lại nhưng ánh mắt vẫn như móc câu dán chặt nữ nhân của nàng, Sư Thanh Y lập tức hét lớn: "Nhắm mắt lại! Cẩn thận sức nước quá lớn sẽ hỏng mắt! Mau nhắm mắt lại!"

Một tiếng này của nàng la hết sức mười phần, hơn nữa là đột nhiên hô lên, nghe vào lại có vài phần căn cứ khoa học, ngoại trừ Lạc Thần tất cả đều phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, Lạc Thần đã lên phía trước, hai tay đặt trên van vặn, dùng lực xoay tròn.

Cửa van nặng nề thoáng chốc lệch đi, khe hở càng mở càng lớn, dòng nước trong nháy mắt tuôn ra, giống như cơn lũ loại nhỏ bất ngờ bạo phát, dòng nước trắng xóa cuồn cuộn đỗ xuống.

Lạc Thần ở ngay bên cạnh khe hở, nắm mép đá nép vào trong, giống như cá chép vượt long môn, vun mình nhảy ngược lên dòng thác.

Tay trái đồng thời nắm lấy dây leo núi, dùng tốc độ của nàng, trong dòng nước tìm một vị trí cố trụ thân thể, sau đó kéo dây leo núi về phía nàng để dẫn mọi người trong thủy đạo chật hẹp ra.

Dòng nước trút xuống, thoáng chốc thiên hôn địa ám, Sư Thanh Y ở phía sau cùng, hoàn toàn thấy không rõ tình huống phía trước, chỉ có thể chống lại dòng nước cuộn trào mãnh liệt tiến lên.

Dây thừng kéo căng, nàng hiện tại cảm thấy bản thân trở thành một con cá bơi ngược dòng nước, trên lưng còn bị người buộc sợi dây kéo đến nơi sức nước lớn nhất.

Cũng may người câu nàng không phải ai khác, mà chính là Lạc Thần.

Sư Thanh Y cuối cùng ngược dòng bơi tới hồ chứa nước, Lạc Thần cầm dây leo núi kéo vào, thân thể Sư Thanh Y trong nước nhẹ nhàng di chuyển, trực tiếp chuyển đến chỗ Lạc Thần.

Lạc Thần ôm lấy nàng, nắm lấy van nước đối ứng phía bên này, dùng lực mạnh xoay tròn, cửa van dần dần kép lại, cuối cùng toàn bộ khép kín.

Khe hở được ngăn lại, mặt nước cũng bắt đầu khôi phục yên tĩnh.

~o0o~