Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 263: Chôn vùi trong tuyết



Vũ Lâm Hanh nghe thấy sợ run.

Lạc Thần nói: "Cậu nhận thấy Thanh Y hôm nay có gì khác thường sao?"

"Hình như có một chút. Sư Sư có vẻ rất mệt mỏi, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, chính nàng nói nàng cảm mạo." Vũ Lâm Hanh nói đến đây, lập tức dừng lại.

Lạc Thần lau một chút rượu lên vết thương trong lòng bàn tay: "Nàng tính cách mẫn cảm tinh tế, hiện nay trở về Huyên Hoa Hiên, hình như là nhận ra gì đó, không giải thích được sợ rằng sẽ tìm mọi cách phỏng đoán, thậm chí mạnh mẽ hồi tưởng. Như vậy, đối với thân thể và tinh thần đều khó có thể chịu được. Cũng trách tớ quá mức nóng lòng, mang nàng trở về quá sớm."

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn lòng bàn tay đang mở của Lạc Thần, nơi đó tuy rằng còn đang chảy máu, bất quá rõ ràng đã sắp ngừng.

".... Tay cậu." Vũ Lâm Hanh nói.

Lạc Thần lơ đểnh: "Không ngại, rất nhanh sẽ liền lại."

Vũ Lâm Hanh chỉ đành thở dài: "Tớ biết cậu hối hận dẫn Sư Sư trở về, nhưng cũng không cần tự trách như vậy, vô duyên vô cớ chịu một dao."

Lạc Thần quay đầu nhìn đại tuyết ngoài đình.

Vũ Lâm Hanh cũng theo nàng nhìn ra.

"Tớ có một số việc cần cậu giúp đỡ." Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, vài bông hoa tuyết bị gió thổi bay đến trên tóc nàng.

"Cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghiêng đi khuôn mặt: "Chúng ta là bạn bè, cái gì giúp đỡ không giúp đỡ, nói thẳng là được rồi."

Trong phòng ngủ gió lạnh quét qua, thổi ngọn lửa trong noãn lô lay động, lửa dĩ nhiên cũng càng cháy càng lớn, trong gió rất nhanh cháy đến hết.

Tay Sư Thanh Y xiết lại chống xuống giường, chậm rãi ngồi thẳng thắt lưng. Tóc dài không bó buộc tùy ý tản ra như nước chảy, không nhìn thấy biểu tình của nàng.

Vài giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, rơi xuống chăn đơn vốn hỗn loạn không chịu nổi, tĩnh mịch không tiếng động.

Thời gian trôi qua, tuyết ngoài đình không giảm đi chút nào.

"Trở về thôi." Lạc Thần thấp giọng nói.

Nàng lo lắng Sư Thanh Y lại xuất mồ hôi cho nên cũng không ở lại trong đình lâu, đến lúc chuyện nên nói đều đã nói xong, liền đứng dậy mang rượu cùng bếp nhỏ đặt vào trong khay, chuẩn bị trở lại.

Vũ Lâm Hanh cắn môi, nghe xong Lạc Thần nói, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sau một lúc lâu, rốt cục đứng lên, nhợt nhạt nở nụ cười: "Được, tớ giúp cậu cầm dù."

Vũ Lâm Hanh mở hai chiếc ô, một chiếc tựa trên vai phải của mình, một chiếc giơ lê che trên đỉnh đầu Lạc Thần.

Hai người dọc theo đường mòn dưới dãy đèn trở về, tuyến đọng đã phủ rất dày, Vũ Lâm Hanh đi tương đối tốn sức, tuyết gần như sắp cao qua khỏi giày của nàng, Lạc Thần trái lại đi lại nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả vết chân lưu lại trên tuyết của nàng cũng rất cạn.

Trở lại từ hậu viện, nội viện hàn lãnh tĩnh mịch, các gian nhà vẫn sáng đèn, trong đó bao gồm gian phòng của Sư Thanh Y. Trước khi ra cửa Lạc Thần sợ vạn nhất lúc Sư Thanh Y tỉnh lại bản thân không có mặt nên đặc biệt để lại trản đèn thay nàng chiếu sáng, như vậy cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.

"Chị họ cậu." Vũ Lâm Hanh hướng Lạc Thần phất tay: "Vậy sáng mai gặp."

Lạc Thần đơn giản gật đầu.

Vũ Lâm Hanh đi hai bước: "A, đúng rồi, sáng mai bữa sáng ăn gì?"

Lạc Thần nói: "Không khí, tuyết. Tùy ý cậu dùng."

Vũ Lâm Hanh vừa nói vừa khoa trương làm một động tác: "Tớ muốn ăn mì sợi! Còn là loại mì hành băm của cổ đại các người, còn có canh gà, không phải người nuôi gà rừng sao, rất tự nhiên, sản phẩm sạch, vừa đúng lúc, đùng dao băm nhỏ, cho vào nồi hầm, giống như trên TV. Chị họ cậu, cậu biết chưa a?"

"Đến lúc ra ngoài, cậu có thể xem TV."

Vũ Lâm Hanh nắm chặt lấy Lạc Thần, ở trước mặt Lạc Thần cằn nhằn: "Cậu nơi này không điện không mạng không TV, quả thực so với kẻ khó chịu như cậu còn khó chịu hơn."

"Nga?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.

"Nga cái đầu cậu." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh càng trừng to.

"Lâm Hanh." Lạc Thần đột nhiên thấp giọng nói.

"Cái gì?"

"Cậu thật hẹp hòi."

Vũ Lâm Hanh nhất thời mím môi.

"Muộn rồi, trở về ngủ đi." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Môi Vũ Lâm Hanh mấp máy, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lựa chọn trầm mặc, xoay người trở lại phòng mình.

Lạc Thần nhìn bóng lưng của Vũ Lâm Hanh biến mất trong gió tuyết, sau đó đến phong bếp bưng một chậu nước nóng vào phòng ngủ, đẩy ra cửa phòng.

Động tác của nàng rất nhẹ, cũng không tạo ra động tĩnh gì.

Một trản đèn đặt trên bàn, chụp đèn trong suốt như lụa mỏng, mặt trên in hai con bạch hạc giương cánh, tảng ra một mảnh ánh sáng mờ nhạt.

Cửa sổ không biết lúc nào đã mở rộng, gió lạnh thổi vào, than trong noãn lô cũng đã tắt.

Trên giường không có người.

Sắc mặt Lạc Thần nhất thời ngưng trọng.

Cùng lúc đó, nàng đột nhiên ném chậu nước trong tay xuống, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau.

Ngay trong nháy mắt kia, từ bên cạnh phần phật lao đến một lưỡi kiếm mang theo mười phần sát khí, tốc độ cục thần kỳ nhanh, Lạc Thần lui lại vài bước, cổ kiếm mang theo hàn khí không đả thương đến nàng, nhưng cũng chém đứt của nàng vài sợi tóc.

Sư Thanh Y một thân áo trắng, tóc dài tán loạn, trong tay cầm Cự Khuyết chỉ thẳng vào Lạc Thần.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt nàng, một đôi mắt đỏ giống như chứa đầy máu tươi, mặt lạnh như băng, không có nửa điểm gợn sóng.

Lạc Thần không nói một chữ, hai vai kịch liệt run rẩy, trời đông giá rét, bạch khí thở ra quanh quẫn bên môi nàng.

Hai người đối diện.

Thời gian tựa hồ ngưng đọng.

Lại bắt đầu một lần nữa nhẫn tâm động thủ.

Một giây kia, Sư Thanh Y đứng đó, dung mạo xinh đẹp cùng thân hình tinh tế không có chút thay đổi, giống như một cành mai vàng cắm trong bình, hoặc là trúc trong tuyết trắng.

Trong cái chớp mắt tiếp theo, lệ khí trong đôi mắt đỏ rực bắt đầu khởi động, Cự Khuyết lần thứ hai chém đến.

Lạc Thần né tránh nhảy ra ngoài tuyết, một bên tránh né kiếm kiếm trí mạng của Sư Thanh Y, một bên quát lạnh: "Tất cả đều ra ngoài! Chạy mau!"

Nàng nội công hùng hậu, lực xuyên thấu của giọng nói rất mạnh, giống như đao nhọn cắt ngang đêm tối trầm nặng.

Rất nhanh, cửa của những phòng sáng đèn bị đẩy ra, Phong Sanh cùng Tô Diệc vừa mặc áo khoác lên người, Thiên Thiên cùng Trường Sinh sau đó mới đi ra, không hiểu ra sao, tất cả cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Vũ Lâm Hanh vừa ra ngoài, liền nghe đến giọng nói của Lạc Thần, lập tức chạy vội ra bên ngoài, lớn tiếng nói: "Chị họ cậu! Cháy sao?"

"Chạy hết cho tớ!" Thế tiến công của Sư Thanh Y càng lúc càng nhanh, khí tức của Lạc Thần cũng theo đó càng lúc càng loạn.

Hoa tuyết ào ạt từ bầu trời đêm trút xuống, bị khí tức của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y cuốn lấy, những người khác chạy đến thấy hai người cư nhiên quấn đấu cùng một chỗ, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

"Trời ạ, Sư Sư cậu đang làm gì!" Mặt Vũ Lâm Hanh xám như màu đất, kêu to.

Thiên Thiên vô cùng kinh ngạc nói không nên lời, Trường Sinh rõ ràng càng thêm khiếp sợ: "A Cẩn! Dừng tay!"

Sư Thanh Y một kiếm quét ngang, đôi mắt màu đỏ quét qua mọi người.

Liếc mắt nhìn trong gió tuyết, trực tiếp khiến người xem gan mật đều vỡ.

Tô Diệc bị ánh mắt của nàng quét đến, hoảng hốt tưởng rằng mình thấy quỷ, vô thức rút súng ra, nhưng rút súng ra rồi lại thấy càng thêm thất sách, tay chân đều run rẩy hắn không biết phải nhắm họng súng vào đâu.

Hắn không dám nhắm vào Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y trước mắt lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi, vì vậy trước tiên phòng vệ theo bản năng.

Vũ Lâm Hanh nâng tay đánh mạnh lên đầu Tô Diệc, hổn hển nói: "Đó là Sư Sư! Không thể cầm súng!"

Tô Diệc bị đánh như vừa thức tỉnh trong giấc mộng, lập tức ném súng trong tay xuống.

"Tất cả ồn chết đi được." Sư Thanh Y đờ đẫn phun ra vài chữ: "Chướng mắt."

Nàng lăng không chém xuống, hàn khí phút chốc ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng, lưu động tựa như có sinh mệnh, Vũ Lâm Hanh bởi vì nóng lòng mà đứng tương đối gần, Sư Thanh Y lần nữa trảo đến, Vũ Lâm Hanh cảm giác bản thân bị một cổ lực đạo vô hình nắm lấy ngực, lảo đảo bị kéo đến chỗ Sư Thanh Y.

Lạc Thần thấy tình thế không ổn, ngón tay câu thành trảo, ngũ chỉ trảo qua khoảng cách giữa bàn tay Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh.

Lãnh khí nhìn như vô hình vô chất ngưng kết bị chặt đứt, Vũ Lâm Hanh cảm giác được lực đạo kéo bản thân đi đã biến mất, xuất phát từ quán tính lao về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Sư Thanh Y thu tay lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Thần, nhãn thần càng phát ra cuồng dã, dường như châm lên một ngọn lửa.

Sau đó lại một kiếm.

"Ngây ngốc cái gì! Chạy! Chúng ta ai cũng không thắng được nàng!" Giọng nói của Lạc Thần lạnh lùng hướng Vũ Lâm Hanh quát lên, đồng thời phi thân nhảy lên, lần nữa né tránh Cự Khuyết trong tay Sư Thanh Y chém đến: "Không chạy sẽ chết!"

Vũ Lâm Hanh nghe thấy rùng mình, nhất thời cảm thấy đêm nay nhất định là một cơn ác mộng.

Tuyệt đối là đang nằm mộng.

Trong mộng tất cả mọi người điên rồi, tất cả đều điên rồi.

Chỉ cần tỉnh mộng, tất cả lại trở lại bình thường.

Trường Sinh bước đi nhẹ nhàng, không biết lúc nào đã trở về phòng một chuyến, lúc trở ra trong tay mang theo ngân cung, một ống tiễn, còn có một thanh trường kiếm.

Trường Sinh đem trường kiếm ném cho Lạc Thần: "A Lạc! Cẩn thận đừng đả thương nàng!"

Lạc Thần đón lấy kiếm: "Dẫn bọn họ tránh đến băng hồ."

Trường Sinh lòng nóng như lửa đốt, lại nói với Sư Thanh Y: "A Cẩn, ngươi bình tĩnh một chút, đó là người quan trọng nhất của ngươi! Ngươi không thể tổn thương nàng!"

Sư Thanh Y không nghe không thấy, trong cơ thể huyết mạch sôi trào, giống như không biết lúc nào sẽ vỡ, mỗi một chiêu đều hướng Lạc Thần tập kích.

Trường Sinh dẫn theo Vũ Lâm Hanh. Thiên Thiên, cùng với Phong Sanh Tô Diệc hướng cầu dây trên băng hồ mà chạy, đi đến giữa đường nàng đột nhiên giương cung, một mũi tên lao đi trong gió tuyết, chuẩn xác cắm vào khoảng trống giữa Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

Mũi tên kia mang theo lực đạo cực lớn, mặt đất lập tức nứt ra một cái khe ở giữa hai người, Lạc Thần nhân cơ hội này nhảy lên nóc nhà, hướng rừng trúc hậu viện chạy đi.

Sư Thanh Y truy đuổi không tha.

Không ít cây trúc bị bẽ gãy, ngã trái ngã phải, Lạc Thần đến một bãi đất trống phủ kính trúc gãy thì dừng lại, nàng xoay người nhìn Sư Thanh Y đang hướng nàng lao đến.

Lưng bàn tay của Sư Thanh Y nổi lên gân xanh, đôi mắt đỏ tươi đè nặng, từng bước đến gần Lạc Thần.

"Thanh Y." Lạc Thần thở dốc.

Trong mắt Sư Thanh Y nóng rực, nham thạch núi lửa đỏ rực bên trong dường như đã bắt đầu phun trào, nhiệt liệt điên cuồng như vậy, dường như rất nhanh sẽ đem cả người Lạc Thần đốt thành tro.

Ôm lấy nàng.

Phá hủy nàng.

Ai cũng không thể có được nàng, cũng chỉ có thể chết trong tay bản thân.

Sư Thanh Y vung Cự Khuyết trong tay, nghiêng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Lạc Thần.

Giây tiếp theo, nàng giương kiếm chém đến, Lạc Thần hít sâu một ngụm lãnh khí, trường kiếm trong tay nghênh đón một kiếm của Sư Thanh Y.

Tốc độ cùng lực đạo của Sư Thanh Y đều đạt đến đỉnh điểm của sự đáng sợ, xung quanh đều là kiếm khí của nàng, thậm chí ngay cả bàn đá hồng vũ cũng bị nàng nghiền nát như tuyết, bay tản lạc giữa không trung.

Koong một tiếng, hai kiếm chạm nhau.

Cự Khuyết không có điểm yếu hơn nữa Sư Thanh Y lực đạo đáng sợ, trường kiếm trong tay Lạc Thần lập tức gãy thành mấy đoạn, thân thể Lạc Thần cũng bị Sư Thanh Y ép xuống, lảo đảo lui lại mấy bước.

Bước tiến của Sư Thanh Y càng lúc càng trở nên hỗn loạn, gấp gáp thở dốc giống như ác quỷ dưới địa ngục, trong cổ họng phát ra vài âm thanh mơ hồ, Cự Khuyết bị nàng vun loạn không hề có quy luật, giống như cuồng khúc trước ngày tận thế.

Lạc Thần một bên tránh né, một bên nhìn khuôn mặt của nàng, phát hiện mặt nàng không biết lúc nào đã ướt át một mảnh.

Rõ ràng là một đôi mắt đỏ dữ tợn thô bạo, nhưng nước mắt vẫn không gián đoạn mà rơi xuống, giống như trân châu, muốn dừng cũng dừng không được.

Lạc Thần nghe được nàng vừa khóc vừa hàm hồ trầm thấp nói: "Không nên thích nàng..... Tôi không nên thích nàng...... Cút ngay..... Không thích nàng.... Cút ngay......."

Nghe nàng không ngừng nỉ non, biểu tình trên mặt Lạc Thần phức tạp đến không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, một chút phân tâm như vậy, Sư Thanh Y một kiếm lao đến, cánh tay trái của Lạc Thần bị Cự Khuyết hung hăng chém vào, máu tươi nhất thời ồ ạt tuôn ra.

Lạc Thần bưng chặt cánh tay trái, trầm thấp rên rỉ: "..... Thanh Y."

Sư Thanh Y nhìn thấy trên tay Lạc Thần toàn là máu, bước chân dừng lại, dùng tay lau vết máu trên lưỡi kiếm Cự Khuyết, sau đó đưa ngón tay dính máu đến bên môi mình, nhẹ liếm.

Trời đông giá rét, máu tươi nhanh chóng lạnh đi, nàng nhẹ liếm một chút lại giống như có thể nếm được vị ngọt tanh ấm áp trong máu của Lạc Thần.

"Rất.....ngọt." Sư Thanh Y khẽ mĩm cười.

Đôi mắt của nàng giống như hồng ngọc cao quý, trong đêm tuyết phát ra ánh sáng rực rỡ.

Lạc Thần nhìn tiếu ý trên mặt của nàng.

Tóc đen bạch y, khóe môi vẫn còn dính máu, cười đến thuần khiết - thuần khiết đến khiến ngươi rợn tóc gáy.

Lạc Thần ngụm lớn thở dốc, Sư Thanh Y đôi mắt đỏ tươi lạnh lẽo, nàng lần nữa vung Cự Khuyết nhắm vào Lạc Thần.

Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, trước đó Lạc Thần cùng nàng quấn đấu rất lâu, tinh lực đã cạn, nàng bưng cánh tay trái tê liệt ngồi dưới đất, một kiếm này đã là thấy mà không thể tránh.

Lạc Thần nhắm mắt lại.

Lách cách, một trản thanh đèn treo cách đó không xa rơi xuống.

Xích một tiếng.

Mũi kiếm Cự Khuyết đâm xuyên da thịt, thân kiếm đâm thủng cơ quan nội tạng cùng xương cốt, cuối cùng xuyên đến sau lưng, máu tươi theo Cự Khuyết xuyên qua thân thể tuôn ra như thác nước.

Lạc Thần đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng nhìn nữ nhân trước mắt.

Sư Thanh Y hai tay nắm chuôi kiếm, nàng quỳ xuống, hơn một nửa Cự Khuyết xuyên qua thân thể nàng, nàng cúi đầu, ngay cả rên cũng không rên một tiếng.

"Tránh xa em một chút." Bạch y của Sư Thanh Y đều bị máu tươi nhiễm đỏ, nàng lần nữa đâm Cự Khuyết vào sâu trong thân thể mình, cắn răng nói: "Cầu xin chị."

Thân thể Lạc Thần đổ về phía trước, ôm lấy cổ nàng.

Khí trời quá lạnh, máu chảy ra dường như đã bị gió lạnh ngưng kết trên Cự Khuyết, máu trên mặt đất biến thành huyết băng.

"Lúc em ngủ.... nằm mộng......mộng thấy mẹ em.... nàng điên rồi..... chém đứt cánh tay của ba em... nàng..... nàng không muốn.... không muốn...." Trong miệng Sư Thanh Y không ngừng chảy ra máu tươi, trên mặt vừa nước mắt vừa máu tươi, khẽ cười nói.

Lạc Thần run run vươn tay sờ lên khuôn mặt của nàng, cả người đều đang run rẩy.

"Sau đó a...nàng đã.....nàng đã.....tự sát." Sư Thanh Y ngã trong lòng Lạc Thần, nói.

Trong mắt Lạc Thần chảy ra nước mắt, môi mỏng khẽ động, nhưng ngay cả một âm tiết đều phát không ra.

"Vừa rồi em..... lời em đã nói không tính." Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần ôm chặt lấy nàng, hai vai run rẩy.

"Đừng.... đừng rời bỏ em." Sư Thanh Y chậm rãi nhắm mắt lại: ".....Cầu xin chị."

Đại tuyết vẫn ào ạt trút xuống.

Lạc Thần tê tâm liệt phế hô khóc vang vọng bầu trời đêm, cuối cùng bị đại tuyết chôn vùi.