Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 358: Thụ Nghiệp (Thượng)



Lạc Thần phát giác Sư Thanh Y chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi vừa rồi, liền thoáng rũ mi, tỉ mỉ quan sát vòng dây thừng trên tay, nhìn một lúc mới lạnh mặt đáp: "Có lẽ không được, chị quá vụn về."

"Không có, không có." Sư Thanh Y thấy nàng hiểu lầm, lập tức giải thích: "Tay chị rất linh hoạt."

Lạc Thần nâng ánh mắt, mâu quang khẽ lay động mà quan sát nàng.

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần nói: "Vừa rồi vì sao lại cười?"

"Em cười là bởi vì em cảm thấy dáng vẻ vừa rồi lúc chị vừa thắt dây thừng vừa hỏi em." Sư Thanh Y cố ý dừng một chút: "Rất đáng yêu."

Lạc Thần: "...."

Đôi mắt đen nhánh của nàng chớp mắt đông cứng như mặc ngọc, sắc mặt lại không có gì biến hóa.

Sư Thanh Y đặc biệt chăm chú nhìn Lạc Thần một hồi lâu, muốn xem thần sắc nàng có gì khác thường không, ai biết Lạc Thần vẫn lặng yên không một gợn sóng, chỉ là ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn không dời khỏi người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y mím môi, tựa hồ có chút nho nhỏ không cam lòng.

Sau một lúc lâu, Sư Thanh Y đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống giường, đầu gối quỳ trên giường, khẽ vặn thắt lưng, giống như con mèo bò đến gần Lạc Thần.

Nàng mặc váy ngủ, dùng tư thái như vậy di chuyển khó tránh khiến váy trượt lên, thế cho nên lúc này gần như cả đôi chân đều quang lỏa, thỉnh thoảng được vải vóc bao bọc. Sau khi tắm rửa xong tóc dài xỏa xuống, sợi tóc mềm mại phần lớn nghiêng sang vai phải, nhẹ nhàng lay động theo động tác của thân thể.

Lạc Thần hơi sững sốt, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đột nhiên bò đến, càng kinh ngạc, bất quá xưa nay nàng đã quen vững như núi Thái, nên nhanh chóng buông sợ dây thừng, thuận thế đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y lọt vào vòng tay của Lạc Thần xương cốt cả người dường như mềm nhũn, nên thẳng thắn tựa vào người Lạc Thần. Không biết là nhiệt độ máy điều hòa vốn đã lớn hay là nhiệt độ cơ thể của bản thân Sư Thanh Y tăng cao, lúc được ôm lấy thân thể nàng cảm thấy rất ấm áp, vô lực, mềm mại giống như nhịn không được muốn cắn một ngụm sau đó muốn ngậm đến tan đi.

Hàng mi dài của Lạc Thần khẽ run, đồng thời ôm chặt nàng hơn.

Sư Thanh Y chạm vào má nàng, vén tóc hai bên tai ra sau, ngón tay sờ nhẹ lỗ tai nàng, phát hiện lỗ tai nàng nóng hổi thì không khỏi nở nụ cười.

"Làm gì vậy?" Lạc Thần thấp giọng hỏi.

"Em mới vừa nói chị đáng yêu nên kiểm tra xem chị nghe xong có đỏ mặt hay không." Sư Thanh Y xoa nhẹ vành tai nàng, cười nói.

"Hồ đồ." Lạc Thần có chút oán trách.

Nàng muốn nghiêng mặt đi, nhưng hai tay Sư Thanh Y lại giữ lấy mặt nàng không cho nàng cử động, nên nàng chỉ đành bất động, Sư Thanh Y đầu tiên là nhéo má nàng: "Chị bình thường trên mặt không có biến hóa gì, ai bảo chị giỏi giả vờ như vậy, mỗi lần em muốn xem chị đỏ mặt đều phải nhìn xem tai chị có đỏ không."

Sau đó căn cứ nhiệt độ cảm nhận được và chút ửng đỏ bên tai mà cho ra kết luận: "Không sai, chị đỏ mặt rồi."

Lạc Thần bây giờ vẫn ôm Sư Thanh Y trong lòng, mặt đối mặt, chóp mũi của nàng cũng sắp chạm đến khuôn mặt Sư Thanh Y. Giọng nói nàng mang theo một chút sủng nịch khó giấu, nói: "Chị đỏ mặt, em hài lòng như vậy sao?"

Sư Thanh Y quả thật là vô cùng hài lòng, trong mắt dâng lên ánh sáng nhỏ vụn, nói: "Dĩ nhiên rồi. Chị rất ít khi đỏ mặt, em rất thích."

Lạc Thần nói: "Em thường hay đỏ mặt, chị cũng rất thích."

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần có chút 'Tự trách', nói: "Đúng rồi. Em bảo chị khống chế số lượng loại lời nói này, số lượng hôm nay đã vượt mức lâu rồi, còn lại chị nên nói ở tình huống đặc biệt. Cũng trách chị."

Sư Thanh Y: "...."

"...Thắt dây thì sao?" Sư Thanh Y thoát khỏi vòng tay nàng, một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, trái tim đập loạn cũng mất một lúc mới ổn định lại.

Lạc Thần đưa sợi dây thường cho nàng xem: "Đã rối loạn."

"Không sao, em làm lại mấy lần nữa, chị còn có thể ôn tập một lần, chị rất thông minh nhất định sẽ học được rất nhanh." Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, đột nhiên lại có một chút hưng phấn, bảo Lạc Thần giơ hai tay lên rồi mở rộng dây thừng, tiếp tục thắt dây giống như trước đó, đồng thời giảng giải cho Lạc Thần nghe.

"Chị không học được." Lạc Thần một mặt phối hợp với nàng, một mặt nói.

"Sao có thể, cái này cũng không phải lái xe đạp."

Lạc Thần kéo căng dây thừng, nhìn nàng một cái..

Tuy rằng đôi mắt của nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy cái liếc mắt này hình như có một chút u oán nho nhỏ. Sư Thanh Y muốn cười lại không dám cười, nhỏ giọng dỗ dành nàng: "Là em nói sai rồi."

Nàng thắt dây thừng thành một hình dạng mới, sau đó lại bổ sung một câu: "Em nhất định sẽ dạy chị biết thắt dây"

"Học được hay không cũng không quan trọng."

"Sao có thể như vậy." Sư Thanh Y nóng nảy: "Có thể học được, nó lại không khó. Có phải chị không muốn học hay không, cảm thấy nó quá ngây thơ?"

Nàng hơi bĩu môi, sắc môi oánh nhuận lại mị hoặc, Lạc Thần chăm chú nhìn đôi môi của nàng chốc lát, nói: "Thế nào, chị không cảm thấy nó ấu trĩ ngược lại thật cao thâm."

"Nói bậy, trước đó còn nói đây là trò ấu trĩ."

"Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ. Vừa rồi sau khi em làm mẫu, chị cảm thấy rất thú vị. Em muốn chị học, chị chắc chắn sẽ học."

"Nói ngọt."

Sư Thanh Y được dỗ dành hài lòng, quyết định tranh thủ thời gian biểu diễn vài tuyệt kỹ – tuy rằng loại kỹ năng này có tuyệt hơn cũng không có công dụng gì, nhưng cũng vì lúc này không có gì chơi.

Ngón tay thon dài khẽ cong, giống như thi triển ma pháp, hai bên đối xứng, biến ra một cầu hình vòm, rồi chạy thay đổi, kéo sang bên phải, đan xen qua lại sau đó lại thắt thành một con diều, rồi tiếp tục thay đổi, trên dưới ngang doc, nắm những sợi dậy phía ngoài kéo vào, trong nháy mắt xuất hiện một người cá.

Vài lần biến hóa, không kịp nhìn.

Lạc Thần nhìn không chuyển mắt.

Sư Thanh Y nhịn cười: "Nhìn trợn tròn mắt đi?"

Trước đó mới tắm xong, da thịt trắng nõn có vẻ thủy nộn mê người, cả người mát lạnh sạch sẽ, hiện tại nàng tâm tình tốt, trên mặt lại thêm một chút đỏ ửng, hàng mi dài giống như có gió thổi qua.

Lạc Thần gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, thoáng như có sóng biển ôn nhu đang cuốn đến: "Ừ, nhìn đến choáng váng."

Sư Thanh Y lúc này mới phát hiện ánh mắt Lạc Thần dường như không thấy nhìn dây thừng mà chỉ nhìn vào mặt mình nên nàng không khỏi sững sờ, sau đó gương mặt hậu tri hậu giác mà nóng đỏ.

Càng nhiều chính là vui vẻ.

Ai cũng hy vọng người mình yêu nhìn mình.

Nàng thích nhìn Lạc Thần, thấy Lạc Thần cũng nhìn nàng, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Ánh mắt của Lạc Thần quá chuyên chú quá thâm thúy, giống như muốn câu đi linh hồn người khác, chỉ cần bị nàng nhìn như vậy thì sẽ khó tránh khỏi rung động.

Sư Thanh Y trầm thấp nói: "Em dạy cho chị thắt dây, sao chị không chịu chuyên tâm quan sát."

Ánh mắt Lạc Thần dường như chưa bao giờ rời khỏi gương mặt nàng: "Chị rất chuyên tâm."

"Em đây kiểm tra xem chị học được chút gì không? Học được vài cái của là được rồi." Nói xong, Sư Thanh Y trả dây thừng trở về nguyên dạng, rồi mở rộng ra.

Lạc Thần làm mấy bước đơn giản nhất mà trước đó nàng làm mẫu, lần lượt biến hóa ra vài loại hình dạng đơn giản.

Nhìn Lạc Thần thắt ra hình dạng đầu tiên Sư Thanh Y có một chút vui vẻ, đến mấy hình dạng sau, tiếu ý của Sư Thanh Y đã không nén được, thậm chí tiếu ý bên môi đã có một chút giảo hoạt: "Chúc mừng, chị xuất sư thành công rồi."

"Thế này đã xem như xuất sư rồi sao?"

"Đúng vậy, em đã nói chị có thể học được mà, cái này xem như học được rồi." Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Hôm nay em dạy chị thắt dây thừng, để công bằng, cũng để báo đáp ân chỉ dạy, chị phải dạy em cái gì mà.... Đồng tâm vĩnh kết. Hơn nữa chị còn phải dạy đến em biết mới thôi."

Lạc Thần mặt không biểu tình liếc mắt nhìn Sư Thanh Y một cái.

"Phía sau em có cái gì sao?" Sư Thanh Y không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn phía sau, nhưng cái gì cũng không có.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cái đuôi cáo rốt cuộc lộ ra rồi."

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần nhích đến gần Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cũng không biết nàng muốn làm gì, đang muốn đứng dậy thì Lạc Thần nhẹ nhàng đè nàng lại: "Đừng cử động, để chị sờ một chút."

Khuôn mặt Sư Thanh Y nhất thời trướng đến đỏ bừng: "Cái gì mà sờ một chút, chị muốn sờ chỗ nào?"

"Sờ đuôi cáo."

"Em không có đuôi cáo!" Sư Thanh Y đỏ mặt, vừa muốn cười vừa giơ tay lên lung tung che mặt, phát hiện dường như làm thế cũng không có tác dụng gì, nên chỉ đành dùng hai tay che chở cái mông: "Em không có!"

Lạc Thần không đùa nàng nữa mà lui lại, cười như không cười nói: "Còn nói không có? Nói bóng nói gió trái lại, bàn tính này trái lại đánh rất vang. Em muốn chị dạy cho em giải kết, nói thẳng là được rồi."

Sư Thanh Y rũ mi, thu hồi tâm tư có phần hỗn loạn, hít sâu một hơi, nói: "Vậy chị dạy em đi."

"Gọi một tiếng tiên sinh."

"... Tiên sinh." Sư Thanh Y nghe lời mà gọi một tiếng đồng thời sau khi gọi xong, nhịp tim bắt đầu hỗn loạn. Xưng hô này thật sự là có một loại cảm giác vi diệu.

"Được." Lạc Thần gật đầu đáp lại nàng, đồng thời cúi đầu thắt đai lưng của mình, nghiêm túc đến dường như thực sự đang lên lớp.

Sư Thanh Y: "...."

Ngón tay di chuyển rất nhanh, thắt lưng vốn dĩ phiền phức dưới ngón tay thoăn thoắt của Lạc Thần chỉ trong giây lát đã giống như hoa tàn, Sư Thanh Y thậm chí chưa kịp thấy rõ nàng rốt cuộc làm thế nào mở ra được.

Đồng tâm kết cởi xong, còn lại phong đai (một vải lụa rộng quấn quanh thắt lưng), mặc kết đã giải xong nhưng phong đai còn chưa tháo nên bạch y của Lạc Thần vẫn êm đẹp mặc trên người, không có bất luận khả năng mất trật tự nào.

Lạc Thần gắp dậy thắt lưng lại, đặt ở trong tay, ra hiệu cho Sư Thanh Y.

"... Chỉ như vậy?" Sư Thanh Y hoảng hốt nói.

"Chỉ như vậy."

Sư Thanh Y muốn cho Lạc Thần tháo thêm một lần, như vậy nàng cũng có thể tỉ mỉ quan sát, nếu như là thế nàng tự tin có thể học được rất nhanh. Nhưng nàng nghĩ lại, nếu như vừa rồi Lạc Thần thực sự dự định dạy nàng giải kết thì dựa theo tính cách nhẫn nại của Lạc Thần nhất định sẽ vô cùng thong thả cẩn thận làm mẫu cho nàng. Nhưng Lạc Thần lại không làm như vậy, mà là tháo kết rất nhanh từ đó có thể thấy Lạc Thần bây giờ vẫn đang trên đùa nàng.

"Chị làm lại một lần nữa." Sư Thanh Y một chữ cũng không tỏ ý muốn Lạc Thần thả chậm tốc độ, mà chỉ tự nhiên nói: "Em nhìn thêm mấy lần nữa, hẳn là không thành vấn đề."

Lạc Thần nhìn nàng, khóe môi mang một tia cười: "Xác định sao?"

"Dĩ nhiên rồi."

"Nhưng nếu như vậy, em lại sẽ thấy không rõ. Em thấy không rõ, thì sẽ không học được." Đôi mắt Lạc Thần khẽ nhướng lên: "Em không học được thì sẽ không cởi được thắt lưng của chị."

Sư Thanh Y: "...: "

"Xem thường em sao." Sư Thanh Y không phục: "Em thấy rõ. Chị làm lại một lần."

Lạc Thần nhìn nàng một cái, một lần nữa thắt lại đai lưng.

Quá trình thắt kết cũng là phi thường nhanh, đôi mắt Sư Thanh Y chăm chú nhìn động tác của Lạc Thần, ngay trong chớp mắt, đôi mắt của nàng dường như phất đi tất cả sương mù phàm tục, mở ra một thế giới sáng rõ của riêng nàng.

Trong mắt đầy tinh quang, vạn vật thông thấu cho dù là một hạt bụi nhỏ bé cũng như được phóng đại, cho dù là một tàn ảnh xẹt qua rất nhanh cũng có thể thấy rõ ràng quỹ đạo của nó.

Sau khi thắt xong, Lạc Thần lại nhanh chóng giải kết, thời khắc nâng ánh mắt nàng thấy rõ sự biến hóa trong đôi mắt Sư Thanh Y.

Đôi mắt Sư Thanh Y toát lên vẻ mỹ lệ hư ảo tựa như suối chảy, muốn thu nạp, khuynh đảo vạn vật khuynh đảo.

Lạc Thần dừng động tác trong tay, chỉ yên lặng nhìn nàng.

"Em đã thấy rõ rồi." Sư Thanh Y thần thanh khí sảng.

Lạc Thần chăm chú nhìn nàng một hồi lâu mới mỉm cười, trầm thấp tựa như lẩm bẩm: "Nhãn lực của Thanh Y quả nhiên là tốt."

Sư Thanh Y thấy dáng vẻ của nàng, trái tim lại kéo căng, cộng thêm bầu không khí ám muội khiến nó nhảy càng thêm kịch liệt. Loại cảm giác ngọt ngào lại vây quanh, nàng thầm nghĩ, Lạc Thần sẽ vui sao?

Vừa rồi, nàng hẳn là sẽ vui vẻ, tuy rằng nàng không hề nói ra.

Nàng muốn Lạc Thần vui vẻ.

Sau này cũng hy vọng Lạc Thần có thể càng thêm vui vẻ.

Nhưng vẫn chưa được, còn cần nỗ lực gấp trăm nghìn lần, thậm chí bản thân nàng có thể còn cần trả giá đắt thì ngày đó mới có thể đến.

Lúc nào mới có thể thực sự làm được đây?

Khát vọng này chưa bao giờ mãnh liệt như hiện tại, cho nên dường như đã trở thành chấp niệm.

Sư Thanh Y trầm thấp nói: "Em nói em có thể thấy rõ. Ai bảo trước đó chị giải nhanh như vậy, xong rồi sao?"

Lạc Thần không lên tiếng.

Hai người đoan trang ngồi đối diện trên giường, nhìn nhau. Sư Thanh Y điều chỉnh tâm tư tìm một góc giấu kỹ, lúc này mới cảm thấy thư thái một chút, trong mắt một lần nữa hàm chứ tiếu ý ôn nhu, nàng nghĩ đến gì đó, lại nói: "Em biết trước đó chị giải nhanh như vậy là muốn gì rồi, em mới không cần."

Lạc Thần cũng khôi phục bình tĩnh, có hứng thú hỏi: "Cái gì, nói ra nghe thử xem."

Sư Thanh Y hừ nhẹ: "Chị muốn em xin chị thả chậm tốc độ, chị muốn nghe em nói ba chữ 'cầu xin chị'."

"Phải." Lạc Thần tiếu ý càng sâu, hào phóng thừa nhận: "Dù sao cũng đã có một quãng thời gian chưa nghe qua, nên có chút tưởng niệm."

Sư Thanh Y: "...."

"Mỗi lần em nói xin chị, bất kể là gì, chị đều sẽ đồng ý với em, làm thay em." Sư Thanh Y nghiêm túc: "Nhưng cứ như vậy cũng không tốt, em muốn tận lực khống chế số lần cầu xin chị, bởi vì quá nhiều lần, nó sẽ không đặc biệt nữa, em hy vọng chuyện này trong lòng chị vĩnh viễn đặc biệt, như vậy thật lâu thật lâu sau này, em nói cầu xin chị, chị cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng, vĩnh viễn vĩnh viễn. Cho nên cơ hội lần này em muốn tiết kiệm, để sau này dùng."

Lạc Thần tựa hồ không nghĩ Sư Thanh Y sẽ nói như vậy, ánh mắt cười có hơi đông cứng, nàng dừng chốc lát, nói: "Bất cứ lúc nào, chị cũng sẽ đáp ứng em. Mặc kệ em nói với chị bao nhiêu lần nó cũng sẽ vĩnh viễn đặc biệt."

"Em biết." Sư Thanh Y cười rộ lên: "Em biết chị sẽ như vậy, chị vẫn luôn như vậy. Nhưng cơ hội lần này, em muốn giữ lại."

"Được." Lạc Thần nhẹ nhàng trả lời nàng.