Đồ Ngốc

Chương 23



Vạt áo của thiếu niên trong lòng mở rộng lộ ra lồng ngực gầy gò trắng nõn, điểm xuyết hai núm vú xinh đẹp gợi tình, vừa ngây thơ vừa hoảng sợ nài nỉ hắn.

Tạ Trản chỉ cảm thấy lửa dục tràn lan như thủy triều, phía dưới cứng rắn đến nỗi đau nhức, vừa khó nhịn vừa buồn bực, không biết vì mình kềm chế không được hay là đồ ngốc này càng lúc càng lẳng lơ, những ý nghĩ đen tối như thoát khỏi vòng vây chui ra ngoài, chỉ hận không thể nuốt cả máu lẫn thịt của Úc Ninh vào bụng.

Đây là do đồ ngốc tự chuốc lấy.

Nếu mang thai con của yêu quái, y sẽ ôm bụng lớn trần như nhộng bị hắn đè ra chơi, tâm trí ngây thơ nhưng thân thể gợi dục, bị ức hiếp quá đáng chỉ biết rơi nước mắt nhưng vẫn sẽ mở rộng chân đón nhận hắn, dâm đãng lại thuần túy.

Nhịp tim Tạ Trản gấp rút, hắn suồng sã cắn đầu v* Úc Ninh, viên thịt non mềm như thật sự muốn tiết ra sữa. Hắn quá thô bạo khiến Úc Ninh thút thít kêu đau, ôm đầu Tạ Trản nức nở: "Tạ Trản...... A, ngươi đừng cắn."

Tạ Trản muốn trừng phạt y nên không còn dịu dàng như mọi khi, núm vú không chịu nổi giày vò vừa đỏ vừa nóng, quầng vú như lớn hơn một vòng, "Mới nhiêu đây đã chịu không nổi sao? Tiểu yêu nghiệt kia sẽ chẳng thương xót ngươi đâu, không chừng còn cắn nát vú nhỏ của Ninh Ninh nữa đấy."

Hắn tách chân Úc Ninh ra để y ngồi trên người mình, vật cứng rắn bên dưới vạch ra tiểu huyệt chặt khít như mãnh thú hùng hổ, chỉ chớp mắt một cái sẽ lập tức đâm xuyên qua y.

Úc Ninh không thốt nên lời, nước mắt rơi lã chã, Tạ Trản chẳng chút thương xót hỏi y, "Còn muốn mang thai không?"

Hai mắt đẫm lệ của Úc Ninh mông lung nhìn hắn: "Muốn, ta muốn con của Tạ Trản."

Trong lòng Tạ Trản như thiêu như đốt, giống hệt một ngọn lửa đang cháy mạnh bị ném xuống giếng cổ, củi khô lửa bốc bất chợt bùng lên cao. Hắn nhận nhang khói nơi cửa chùa và những nỗi oán hận không cam lòng của người sắp chết để thành yêu, bề ngoài đạo mạo nhưng cốt tủy là yêu quái, lúc sinh ra một thân một mình, đến rồi đi trong hồng trần, một gợn sóng cũng không lan ra, nhưng giờ khắc này ngọn lửa bí ẩn sôi trào trong lòng lại chân thực đến nỗi ngón tay hắn run rẩy.

Trong mắt Tạ Trản lóe lên một màu đỏ yêu mị, như than thở lại như cười nói: "Đồ ngốc."

Thân thể hai người áp sát, Úc Ninh kinh ngạc nhìn Tạ Trản, con ngươi đỏ rực quỷ dị kia đang nhìn y lom lom. Tạ Trản luôn hờ hững lười biếng không giống yêu quái, chẳng hiểu sao hôm nay lại giống như thú dữ nhe răng nanh nhọn hoắt.

Úc Ninh gọi Tạ Trản rồi lại chồm tới hôn lên mắt hắn, giây lát sau thở dốc ngã vào ngực Tạ Trản, vật thô to trần trụi bên dưới chĩa vào y, nóng bỏng hung ác, đùa nghịch cọ xát âm vật nhưng chưa đi vào, Úc Ninh bị kích thích cao trào một lần.

Tạ Trản nói: "Ninh Ninh thật nhiều nước, lẳng lơ như vậy mang thai bé con phải làm sao bây giờ?"

Úc Ninh mờ mịt hoảng hốt nhìn hắn rồi vô thức sờ bụng mình, "...... Cái, cái gì?"

Tạ Trản đâm thẳng vào thư huyệt ướt sũng, khi hắn lui ra còn lưu luyến mút lấy, thật bám người muốn chết, thanh âm hắn khàn khàn: "Đến lúc đó vú Ninh Ninh căng sữa, miệng nhỏ phía dưới này lại thèm khát, bé con sẽ biết mẹ nó là nhóc lẳng lơ."

Mặt và cổ Úc Ninh đều đỏ, yếu ớt phản bác hắn, "Không phải...... Ninh Ninh không phải nhóc lẳng lơ, cũng, cũng không phải mẹ nó."

Tạ Trản cười, "Vậy thì là gì?"

Hắn lập tức đâm vào chỗ sâu, thân thể Úc Ninh căng cứng, phía dưới cũng siết chặt như muốn hút hết linh hồn Tạ Trản, hắn sảng khoái đến nỗi sống lưng run lên, đâm mạnh mấy cái rồi hỏi: "Ninh Ninh nói đi, ngươi là gì của bé con?"

Úc Ninh ngửa cổ rên rỉ, lông mi ướt sũng, "Tạ Trản, bé con....."

Y ôm bụng mình, vừa thoải mái vừa bứt rứt nói: "Bé con trong bụng......"

Tạ Trản rũ mắt nhìn bụng y, Úc Ninh muốn có thai đến phát điên, lại hoảng hốt cảm thấy như mình đã thật sự mang thai. Bản tính Tạ Trản vốn lạnh lùng nên dù có con thật cũng sẽ chẳng có bao nhiêu tình thương, huống chi Úc Ninh lại quan tâm đến nó nhiều như vậy.

Tạ Trản hỏi: "Thì sao?"

Úc Ninh luống cuống nhìn hắn, thanh âm nũng nịu mềm nhũn, "Nhẹ một chút được không?"

Tạ Trản nhíu mày, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Ninh Ninh quan tâm đến nó nhiều hơn ta nữa sao?"

Úc Ninh nhất thời không biết nói thế nào, y chậm chạp nghĩ Tạ Trản không vui sao? Nhưng rõ ràng đây là con Tạ Trản, vì là của hắn nên mình mới muốn mới thích.

Nhưng bất kể vì điều gì thì Úc Ninh cũng không muốn Tạ Trản buồn bực, y giụi giụi vào mặt Tạ Trản rồi hôn hắn loạn xạ, còn khờ dại nói: "Ngươi đừng tức giận mà, ta thích ngươi, Tạ Trản, ta quan tâm ngươi nhất."

Y nũng nịu như mèo con lấy lòng, Tạ Trản chỉ để ý mấy chữ "quan tâm nhất", nắm eo Úc Ninh xoay người y đặt dưới thân mình rồi thô bạo thao mở thư huyệt, tính khí to dài đâm vào cực sâu như muốn xuyên nát tiểu huyệt.

Tiếng nước xen lẫn với tiếng thân thể va chạm kịch liệt, Úc Ninh bị thao không nói nên lời, trong lúc mê man hoảng hốt chỉ nghe Tạ Trản trầm giọng nói: "Sai rồi."

"Không phải quan tâm nhất mà chỉ được quan tâm mình ta thôi."