[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 63: Đây là cứu người hay là hại người?



"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Hàn vừa đến nhà họ Thẩm đã hỏi ngay.

"Cậu, cậu Tôn, cậu mau cứu con gái tôi đi. Con bé, con bé sắp không xong rồi!". Thẩm Kỳ Bân đi ra đón anh, sắc mặt trắng bệch.

"Ông hai Thẩm, Tôn Hàn là một tên lừa đảo, ông không thể tin anh ta, sao anh ta có thể cứu cô Thẩm được?!". Đường Minh Phong đang rúc trong góc đại sảnh liền nói, anh ta không tin Tôn Hàn có thể cứu người.

Hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn tin!

"Không tin cậu Tôn thì chẳng lẽ tin cậu à? Đường Minh Phong, Tiết Nhất Thủ, tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến các người chôn cùng con bé!", khóe mắt Thẩm Kỳ Bân suýt nứt ra.

Tiết Nhất Thủ liền run như cầy sấy.

Ông ta cũng đã từng chứng kiến thế lực của những gia tộc đáng sợ như nhà họ Thẩm. Không nói đâu xa, lần này nếu không phải là không thể từ chối bên phía nhà họ Đường thì sao ông ta có thể dây vào cái đống rắc rối này được!

"Được rồi, đừng ai nói gì nữa, cứu người quan trọng hơn!"

Tôn Hàn không kiên nhẫn nói, sau đó anh liền nhìn Tiết Nhất Thủ: "Mọi người theo tôi lên tầng để tôi nắm tình hình". . Được cop𝘆 𝐭ại ++ 𝒯𝘙 𝑢M𝒯𝘙U𝑌𝗘𝖭﹒𝑉𝓷 ++

"Ngoại trừ Đường Minh Phong!"

Thẩm Kỳ Bân vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, mời cậu Tôn!"

Chẳng mấy chốc, mấy người đã vào căn phòng trên tầng của Thẩm Nguyệt.

Lúc này Thẩm Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Mặt cô ấy hơi co giật, trông vô cùng đau khổ.

Khóe miệng cô ấy vẫn còn dính máu, yếu ớt tới nỗi thở thôi cũng thấy khó khăn, cho dù nói chuyện thôi cũng khiến người ta có cảm giác cô ấy có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

"Cậu, cậu Tôn..."

Đôi tay Tiết Nhất Thủ không biết phải để đâu. Tuy ông ta không tin thanh niên trước mặt có thể chữa khỏi bệnh cho Thẩm Nguyệt, nhưng trước mắt vẫn nên biết điều mà câm miệng thì tốt hơn.

"Máu xộc lên não, có lẽ là đã tiêm vào những loại nguyên tố gây phản ứng bất thường với cơ thể, có thể hiểu rằng chúng gây độc đối với cơ thể người".

Tôn Hàn nhìn một cái rồi giơ tay bắt mạch cho Thẩm Nguyệt là đã hiểu được tình hình.

Anh lập tức lấy kim bạc ra rồi dịu giọng nói với Thẩm Nguyệt: "Yên tâm, sẽ không sao đâu".

Thẩm Nguyệt chớp mắt, cứ như đột nhiên được tiêm thuốc an thần, cô ấy khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Tôn Hàn cởi áo của Thẩm Nguyệt ra, sau đó bắt đầu cắm kim bạc vào huyệt Phong Phủ, huyệt Thiên Trụ, huyệt Tiểu Hải, huyệt Khí Xá.

Làm xong những việc này, hơi thở của Thẩm Nguyệt đã đều hơn. Tuy không rõ ràng, nhưng nỗi đau đớn trên mặt cô ấy đã giảm bớt bằng mức độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"May mà coi như không đến muộn".

Vừa dứt lời, Thẩm Kỳ Bân liền thở phào một hơi: "Cậu Tôn, con gái tôi đã, đã đỡ chưa?"

"Đã khống chế được những chất độc đó, nó đang tụ về ngón tay cái. Một tiếng sau châm máu ra là sẽ không sao".

Nghe thấy vậy, Thẩm Kỳ Bân mừng quá bật khóc: "Cậu Tôn, thực sự vô cùng cảm ơn cậu!"

Tôn Hàn cười lạnh: "Cảm ơn tôi sao? Không cần đâu, ông nên cảm ơn Đồng Đồng đi. Nếu không phải vì Đồng Đồng thì tôi không tới đây đâu".

"Ông hai Thẩm, tôi nói thẳng cho ông biết, lúc đó nếu không phải do Đồng Đồng bảo vệ Thẩm Nguyệt thì tôi không định bỏ qua cho nhà họ Thẩm đâu!"

Thẩm Kỳ Bân tất nhiên không quên. Lúc đó nhà họ Thẩm vì lấy tủy của Đồng Đồng để thay cho Thẩm Nguyệt mà suýt nữa đã khiến cả nhà họ Thẩm bị hủy diệt trong tay Tôn Hàn!

May là Tôn Đồng Đồng là đứa bé vô cùng lương thiện!

"Tiết Nhất Thủ, tôi rất tò mò đấy. Ông cũng là bác sĩ danh tiếng trong nước, cho dù không chữa được cho Thẩm Nguyệt thì cũng không nên dùng thuốc linh tinh mới đúng. Thuốc mà ông dùng có vấn đề rất lớn đấy, ông có biết không hả?". Tôn Hàn liếc nhìn Tiết Nhất Thủ, lạnh lùng nói.

Nếu là lang băm thì cũng thôi, nhưng Tiết Nhất Thủ dù sao cũng là một bác sĩ danh tiếng, sao có thể không biết dùng thuốc được?

Thấy khả năng châm cứu của Tôn Hàn, Tiết Nhất Thủ muốn phản bác cũng không thể nào phản bác nổi, ông ta bối rối không nói nên lời.

"Tôi cũng đã trót tin lời của tên lang băm Tiết Nhất Thủ này, tin rằng huyết thanh đó có thể chữa khỏi bệnh cho con gái Thẩm Nguyệt của tôi!"

"Tên họ Tiết kia, cái đồ lang băm, ông còn gì để nói nữa không?!"

Không nói còn đỡ, vừa nói là Thẩm Kỳ Bân lại tức điên lên.

"Vẫn còn một tiếng nữa, mời cậu Tôn xuống đại sảnh nghỉ ngơi", Thẩm Thương liền nói.

Tôn Hàn gật đầu, anh đã đến thì thuận theo chủ nhà thôi.

"Cũng tốt, tôi cũng phải tính sổ rõ ràng với Đường Minh Phong và thần y Tiết đây!", Thẩm Kỳ Bân nghiến răng nghiến lợi.

Con gái suýt nữa bị hại chết, Thẩm Kỳ Bân không định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Tôn Hàn không bày tỏ thái độ gì.

Anh đến đây chỉ là vì Đồng Đồng không thích chị Thẩm Nguyệt của cô bé xảy ra chuyện gì bất trắc thôi.

Những chuyện khác không liên quan đến anh.

Mọi người đi xuống dưới.

Đường Minh Phong sốt ruột đi tới, hỏi Tiết Nhất Thủ với sắc mặt không hề dễ nhìn: "Sao rồi? Có phải Tôn Hàn cũng hết cách không?"

"Ông hai Thẩm, vốn là giáo sư Tiết còn có cách, đều tại tên lừa đảo Tôn Hàn này chữa trị lung tung..."

Bốp!

Thẩm Kỳ Bân thực sự không nghe nổi nữa, ông ta đạp một cái thật mạnh khiến Đường Minh Phong ngã nhào.

"Ông hai Thẩm, ông làm thế là sao?", Đường Minh Phong hốt hoảng.

"Làm thế là sao à? Nếu không phải có cậu Tôn thì cậu có tin bây giờ tôi đã dìm cậu xuống sông rồi không?", Thẩm Kỳ Bân tức giận nói.

Gia chủ là Thẩm Thương lại chẳng nói gì, ông ta ngầm cho phép hành động của Thẩm Kỳ Bân.

Ngày hôm đó vì thay tủy cho Thẩm Nguyệt mà Thẩm Thương thậm chí còn không nể mặt Từ Khang Niên, chỉ riêng việc đó thôi đã đủ để chứng minh mức độ yêu thương cháu gái của Thẩm Thương.

Ông ta không nói gì không có nghĩa là ông ta không tức giận.

Đường Minh Phong như hiểu ra điều gì đó, anh ta nhìn Tiết Nhất Thủ bằng ánh mắt không thể tin được: "Tôn Hàn chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt rồi sao?"

"Sao hả? Con gái tôi chưa chết, có phải cậu rất vui không hả?"

Thẩm Kỳ Bân thấy vẻ mặt không cam tâm của Đường Minh Phong là lại tức giận, cứ như là con gái ông ta phải chết đi mới tốt.

"Không phải, ông hai Thẩm, tôi không có ý đó!", Đường Minh Phong vội vàng giải thích.

Thẩm Kỳ Bân liền chất vấn: "Vậy ý cậu là gì? Đường Minh Phong, bây giờ tôi hỏi cậu, không phải cậu đã nói với tôi huyết thanh KE97 đã được thử nghiệm trên mấy cơ thể người rồi, đạt được kết quả hoàn hảo rồi sao?"

"Bây giờ cậu nói cho tôi biết, tại sao con gái tôi lại như vậy?"

Đường Minh Phong sao mà biết được?

Nhưng anh ta thực sự không thể nói ra được.

Anh ta đành bịa lý do ra để lấp liếm: "Ông hai Thẩm, có thể là do thể chất của cô Thẩm Nguyệt đấy!"

"Ăn nói lung tung!". Thẩm Kỳ Bân tức giận nói: "Cậu Tôn đã nói rồi, là do trong loại huyết thanh KE97 đó có mấy nguyên tố gây độc đối với cơ thể người. Cậu nghĩ Thẩm Kỳ Bân này là đồ ngu à?"

Đường Minh Phong: "...."

"Tiết Nhất Thủ, ông nói đi!", Thẩm Kỳ Bân nhìn về phía Tiết Nhất Thủ.

Tiết Nhất Thủ hết cách, chỉ đành nói ra sự thật.

Nghe vậy, không chỉ Thẩm Kỳ Bân tức giận mà cả Thẩm Thương cũng nổi trận lôi đình.

Loại huyết thanh KE97 này vẫn còn đang ở giai đoạn thử nghiệm trên động vật mà họ dám lấy ra dùng cho Thẩm Nguyệt!

Đây là cứu người hay là hại người đây?

"Đường Minh Phong, hôm nay tôi không lấy mạng cậu, nhưng tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Cậu và Tiết Nhất Thủ, mỗi người để lại một cánh tay đi!". Thẩm Kỳ Bân không định bỏ qua, ông ta hung ác nói.