[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 75: Tôi cho anh một triệu, chỉ cần đừng quấy rầy tôi dùng bữa



Vợ chồng Tiết Kiến Quốc cũng ngẩn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.

Họ càng thêm chắc chắn cậu Hoàng này đã có ý với Liễu Y Y, nếu không sao gã ta có thể đề nghị chi tiền để Tôn Kỳ rời khỏi Liễu Y Y chứ.

“Tôn Kỳ này, cậu Hoàng không thiếu tiền, chỉ cần cậu tránh xa Y Y là sẽ có mộ khoản ngay! Cơ hội ngàn năm có một đấy!”

“Đúng vậy, bây giờ Y Y chỉ đang mù quáng thôi, chờ khi con bé tỉnh táo lại thì nó sẽ nhìn nhận rõ ai mới là người đáng để dựa vào. Cậu nhận tiền đi, đó mới là hành động thực tế!”

Tiết Kiến Quốc và Lý Diễm Phương lần lượt lên tiếng phụ hoạ cho nhau.

Nếu họ đã không nói được Liễu Y Y thì giải quyết thẳng với Tôn Kỳ vậy.

Coi ý của cậu Hoàng thì cả triệu, gã ta cũng dám chi, họ không tin Tôn Kỳ này không động lòng!

Số tiền này đủ để mua một căn nhà ở Giang Châu rồi.

“Đủ rồi đấy ạ, con không phải một món hàng! Tôn… Tôn Kỳ cũng sẽ không lấy tiền đâu!”, Liễu Y Y tức giận nói.

Vốn cô chỉ thấy xa lạ với Hoàng Thiếu Tài, nhưng chưa tới mức ghét.

Song, gã ta luôn miệng tiền tiền, vậy thì coi Liễu Y Y cô là gì chứ?

Lúc này, Liễu Y Y chẳng còn chút thiện cảm nào với con người này nữa cả.

Vả lại, đọ gì còn được, đằng này gã ta lại đọ tiền với Tôn Hàn, Hoàng Thiếu Tài đủ tư cách ư?

Tuy nhiên, điều khiến Liễu Y Y sững người là.

Tôn Hàn đột nhiên tỏ vẻ như đã động lòng rồi nhìn Hoàng Thiếu Tài, nói: “Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Liễu Y Y lập tức ngẩn ra nhìn Tôn Hàn, anh lại định làm trò gì thế hả?

“Ha ha, Y Y à, giờ con đã nhìn thấu bộ mặt thật của Tôn Kỳ chưa? Mợ đã nói rồi, Tôn Kỳ này chẳng ra gì đâu mà con không nghe. Xem đi, cậu Hoàng vừa xì tiền một cái là Tôn Kỳ lòi đuôi luôn rồi!”

“Giờ con đã biết cậu Hoàng mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất rồi chứ?”

Lý Diễm Phương chế nhạo, bà ta biết ngay người này cũng mê tiền mà!

Tiết Lan nhíu mày, bà ấy nhìn nhầm thôi, cứ tưởng Tôn Kỳ này là người tốt, ai dè lại là hạng người như vậy.

Cậu ta có thể vì tiền mà bỏ rơi con gái bà ấy, dù sau này hai người ở bên nhau thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

So ra, dù bà ấy chưa biết Hoàng Thiếu Tài là người thế nào, nhưng ít ra thì chắc chắn là người có điều kiện, nếu Y Y lựa chọn người đàn ông này thì nhiều chưa rõ, nhưng chí ít cuộc sống sẽ được đảm bảo.

Chỉ có điều Hoàng Thiếu Tài hơi lớn tuổi một chút.

“Cô ơi, cháu vừa gặp đã thích Y Y, chỉ cần cô đồng ý, cháu đảm bảo sẽ có năm trăm nghìn tiền sính lễ, ngoài ra còn mua một căn nhà trên ba triệu cho Y Y đứng tên”.

Thấy Tiết Lan động lòng, Hoàng Thiếu Tài làm tới, lập tức thề thốt nói.

Đúng là Hoàng Thiếu Tài có thể chi một khoản tiền để đuổi Tôn Kỳ này đi, nhưng gã ta cũng không quá giàu có. Nếu Tiết Lan và Liễu Y Y đã nhìn ra con người thật của Tôn Kỳ thì việc gì gã ta phải ném tiền qua cửa sổ nữa.

Năm trăm nghìn tiền sính lễ mà cưới được cô vợ xinh đẹp này thì gã ta không tiếc.

Còn căn hộ hơn ba triệu cho Y Y đứng tên, gã ta cũng chẳng lo.

Hiện giờ, luật hôn nhân trong nước đã thay đổi rồi, tài sản trước hôn nhân không phải của chung sau khi kết hôn.

Dù ngôi nhà đứng tên Y Y, nhưng nếu họ ly hôn thì vẫn sẽ là của gã ta.

Một bên thay lòng vì tiền, một bên chứa chan thành ý, tốt xấu ra sao đã rõ rồi.

Vốn Tiết Lan cũng không vừa ý Hoàng Thiếu Tài, nhưng giờ cũng đã đổi ý.

“Y Y, mẹ thấy Thiếu Tài thật ra cũng được. Dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng cũng có cái hay mà, như vậy cậu ấy sẽ thương yêu con hơn!”

Câu nói này đã chứng tỏ thái độ của Tiết Lan.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh! Nếu Y Y chưa từng bị cưỡng bức thì dù Hoàng Thiếu Tài có giàu nữa, Tiết Lan cũng không đồng ý.

Nhưng chuyện của Y Y là thật, khi chọn đối tượng, sẽ không thể quá kén chọn được.

“Cậu Tôn này, thật lòng xin lỗi cậu, tôi thấy cậu và Y Y không hợp nên mời cậu đi cho!”

Lúc nói chuyên với Tôn Hàn, Tiết Lan không còn vẻ hoà nhã nữa.

Một người có thể thay lòng vì tiền thì sao bà ấy tin cậu ta có thể mang lại hạnh phúc cho Y Y được.

Vợ chồng Tiết Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau rồi đều nhìn thấy sự đắc ý trong mắt đối phương.

Thành công rồi đây!

Chỉ cần chị gái Tiết Lan của ông ta gật đầu, Liễu Y Y không nghe cũng không được.

Nếu vậy thì cửa hàng rượu nhỏ của ông ta được cứu rồi, mà cô con gái Tiết Ngọc của ông ta cũng sẽ không bị Hoàng Thiếu Tài nhòm ngó nữa.

Vẹn cả đôi đường!

“Họ Tôn kia, không hiểu tiếng người à? Còn ngồi đực ra đấy làm gì, chị tôi đuổi cậu đi rồi đấy!”

Lúc này, Tiết Kiến Quốc bắt đầu quát mắng Tôn Hàn một cách nhiệt tình.

Liễu Y Y liếc nhìn Tôn Hàn như muốn bảo anh hãy nói gì đó đi.

Thật lòng cô không tin anh sẽ đồng ý bỏ đi vì tiền.

Vì thế, Liễu Y Y tỏ rõ lập trường nói: “Mẹ, cậu ba, con thật lòng muốn ở bên Tôn Kỳ, mọi người đuổi anh ấy đi thì con cũng đi luôn!”

“Ơ, sao con bé này không biết tốt xấu là gì thế hả? Con vẫn chưa nhìn rõ Tôn Kỳ là hạng người gì ư? Con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi à?” Lý Diễm Phương trách mắng.

Hoàng Thiếu Tài thầm thấy bực mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lễ độ, cười nói: “Y Y, anh biết em rất khó chấp nhận khi phát hiện ra con người thật của Tôn Kỳ, nhưng đó là sự thật. Chuyện này em không thể hành động theo cảm tính được đâu, chờ em hiểu về anh thêm, em sẽ biết anh tốt hơn Tôn Kỳ này về mọi mặt!”

“Tôi yêu ai là việc của tôi, không cần anh phải quan tâm!”, thái độ của Liễu Y Y rất kiên quyết.

“Chị xem đi, Y Y thành ra cái dạng gì rồi!”, bất đắc dĩ, Lý Diễm Phương đành gọi Tiết Lan.

Tiết Lan lạnh mặt, nói một cách đanh thép: “Y Y, từ khi con lớn, mẹ không còn quản lý con nữa, nhưng chuyện ngày hôm nay, con phải nghe lời mẹ!”

“Mẹ, Tôn Kỳ không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu!”, Liễu Y Y cuống lên.

Cô không muốn chấp nhận Hoàng Thiếu Tài này.

“Chuyện của con với cậu Hoàng để tính sau cũng được, nhưng con buộc phải cắt đứt quan hệ với Tôn Kỳ!”

Tiết Lan đã chịu nhường một bước.

Nếu Liễu Y Y thật sự không thích Hoàng Thiếu Tài thì đành thôi vậy.

Nhưng bây giờ, Tiết Lan không còn chút cảm tình gì với Tôn Kỳ nữa, vì thế bà ấy không thể đồng ý cho hai người họ ở bên nhau.

Tôn Kỳ có con riêng, bà ấy có thể bỏ qua, vì dẫu sao Y Y cũng từng gặp chuyện. Nhưng Tiết Lan tuyệt đối không chấp nhận một người con rể có thể vì tiền mà rời xa con gái mình.

Cho nên đành phải thế này thôi.

Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp rồi thử nói: “Hay anh về trước đi, em sẽ gọi cho anh sau!”

“Còn gọi gì nữa, Y Y, con phải cắt đứt với cậu ta ngay!”

“Bố ơi, bọn họ hung dữ quá!”, Đồng Đồng chợt run rẩy nói.

Tôn Hàn cưng chiều xoa đầu con gái rồi nói: “Không sao đâu”.

Anh cũng không ngờ vợ chồng Tiết Kiến Quốc lại vô sỉ thế này, anh mới nói một câu mà chuyện đã bị đẩy đến mức này rồi.

Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh Hoàng, anh vẫn chưa trả lời tôi, nếu tôi rời bỏ Y Y thì anh sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”

Hoàng Thiếu Tài cười giễu cợt, vẫn đòi tiền à?

“Tôi có thể bỏ mười triệu vì Y Y, nhưng liên quan gì đến cậu nhỉ?”

Gã ta đã cho Tiết Lan và Liễu Y Y nhìn rõ con người thật của Tôn Hàn rồi thì sao phải làm chuyện ngu ngốc vứt tiền đi được.

Tôn Hàn cười nói: “Xem ra anh Hoàng định nói lời không giữ lời rồi. Thế này đi, tôi cho anh một triệu, tôi không cần gì cả, phiền anh đi cho, đừng quấy rầy tôi dùng bữa”.

Tất cả mọi người: “…”