Độ Tươi

Chương 44



Phó Nhất Tuệ sấy khô tóc rồi ra khỏi nhà tắm, đi qua hành lang mờ tối đã tắt đèn gần hết, để ý thấy văn phòng Vưu Tự vẫn có ánh sáng lọt qua khe cửa.

2 rưỡi sáng vẫn còn làm việc? Cô ta lại liếc nhìn văn phòng của Hà Tê, cửa đã khóa từ chập tối, đến giờ ăn cơm, đạo diễn Lại gõ cửa mấy lần nhưng không có ai trả lời, bây giờ phòng vẫn tối om, chắc là cô đã say giấc nồng rồi.

Do dự một chút, cô ta cầm laptop lên gõ cửa phòng Vưu Tự.

Qua vài giây, cô nghe thấy tiếng của Vưu Tự: “Mời vào.”

Cửa sổ bị mở hé ra, trong phòng có điều hòa, gió đêm lùa vào, trên bàn làm việc bằng gỗ tối màu, đèn bàn nhập nhèm sáng, không khí âm u. Trên mặt bàn có rất nhiều tài liệu. Kế hoạch quay phim và ảnh chụp lấy cảnh dán đầy trên tường lớn. Gạt tàn thuốc nhét vài mẩu thuốc lá, bên cạnh còn có mấy lọ đậu phộng rang đã mở nắp.

Kế bên bàn phím trải một tờ giấy kịch bản, mép giấy dán nhãn, giữa các dòng chữ có dấu vết của đường viền đỏ, ánh sáng lờ mờ của màn hình máy tính chiếu lên mặt Vưu Tự, còn có một tia sáng màu xanh lam được phản chiếu qua chiếc kính gọng đen, anh ngước mắt cô ta, vẻ mặt ung dung bình tĩnh.

“Có việc gì thế?”

Ngón tay Phó Nhất Tuệ nắm chặt mép máy tính, thanh âm rất nhỏ: “Vưu Tự, em muốn hỏi xem cảnh nhân vật chính chạy trốn có cần phải điều chỉnh độ sâu trường ảnh và cách phối màu không?”

Anh chuyển các đốt ngón tay đang ấn lên gò má đến thái dương, nghĩ một lúc mới nói: “Tạm thời không cần, đến hiện trường rồi chỉnh lại sau.”

Cô ta gật đầu nói: “Ừm… Anh vẫn đang nghiên cứu kịch bản hả?”

“Ừ.”

“Em có thể vào trong thảo luận với anh không?”

Anh cau mày, tháo kính ra nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Cũng được, vậy anh ngủ sớm nhé, em cũng đi ngủ đây.”

Vỏ kim loại lạnh lẽo của máy tính áp vào ngực, cô ta gượng cười duỗi tay đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô ta thu lại biểu cảm, đi đến cuối hành lang sâu thẳm, đắm mình trong bóng tối yên tĩnh.

Bên trong cánh cửa, Vưu Tự lại đeo kính lên, giảm độ sáng của đèn bàn, rồi thở dài, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu sang một bên.

“Cô ấy đi rồi.”

Cánh cửa tủ kim loại bị đẩy ra trong tích tắc, ánh đèn trắng soi rõ khuôn mặt của cô gái với mái tóc đen từ dưới lên trên.

Anh bất đắc dĩ nói: “Không nóng à?”

Vẻ mặt nhăn nhó giả ma giả quỷ trong giây lát liền trở lại bình thường, Hà Tê tắt đèn pin điện thoại, vung vẩy đôi chân co quắp, dép lê rơi xuống đất, chỉ còn bàn chân trần trụi treo lơ lửng trên không.

“Anh xem, tôi come out nè.” (*) Dường như cô không có ý định đi xuống.

(*) Chỗ này Hà Tê chơi chữ, vừa có nghĩa “ra khỏi tủ”, vừa có nghĩa “come out” kiểu LGBT

Vưu Tự mặc kệ cô, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.

“Cô ấy có hay gõ cửa phòng anh vào buổi tối không? Hồi trước ở Pháp cũng như thế này à?”

“Ừ.”

“Cô ấy thành công rồi?”

“Không.”

“Anh lớn tuổi hơn cô ấy, bằng cấp cũng cao hơn cô ấy. Tại sao cô ấy lại gọi thẳng tên anh?”

“Anh không biết, cứ kệ đi.”

Hà Tê đẩy nốt cánh cửa tủ bên kia ra, để không khí trong lành hoàn toàn tràn vào không gian nhỏ hẹp ban đầu, rồi nghiêng người nhàn nhã ngồi một bên: “Anh phân tích tỉ mỉ từng đoạn kịch bản thế là định cướp bát cơm của Lại Phong Vi à?”

“Quay phim vốn nên như vậy.”

“Liệu anh có thấy phim có kịch bản quá giả tạo không?”

“Câu chuyện là giả, nhưng công sức đoàn làm phim bỏ ra là thật.”

“Ừm, nhưng Lại Phong Vi cũng nói, câu chuyện hư cấu kết hợp với phong cách quay phim tài liệu của anh rất thú vị.”

Nghe thấy tên Lại Phong Vi, anh hạ khóe miệng, nhưng không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu đen.

Hà Tê cảm thấy hơi lạnh, bèn đặt hai tay dưới chân, mải miết nhìn vào bức ảnh mẫu trên tường, cố tìm đề tài: “Tông màu của khung ảnh quá lạnh thì phải? Tôi sợ rằng màu sắc của quần áo đã chọn sẽ bị lấn át quá nhiều.”

“Ảm đạm mới là bản chất của cuộc sống.”

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ảm đạm là bản chất của anh à? Hồi trước anh như biến thành một người khác, là để lấy lòng tôi sao?”

Vưu Tự lật sang một trang, trầm mặc không nói.

“Đúng vậy, anh có thể lăn lộn trong ngành này từng ấy năm, làm sao có thể là người ăn nói vụng về được? Do trước đây tôi suy nghĩ quá đơn giản. Khi anh muốn bày tỏ thì không thể nói ra, khi không muốn bày tỏ thì giống như bị một rào cản giao tiếp nào đó chặn lại, đều là diễn hết nhỉ? Như vậy thì có thể tiến lùi tự do đúng không? Sao anh không làm diễn viên đi? Diễn xuất đỉnh cao như thế là món quà trời ban cho đó.”

10 phút trước căn phòng còn cực kỳ yên tĩnh đột nhiên giống như mở ra một chương trình radio phân tích bản chất con người, người dẫn chương trình còn nói năng rất hùng hồn.

Vưu Tự nhớ lại dáng vẻ ngầu lòi tiêu sái bắt taxi rời đi của cô hồi chiều, rồi mua đồ ăn trở về như thường lệ, còn thảo luận công việc hăng say trong sảnh văn phòng, lúc gặp anh cũng bày ra vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Anh biết Hà Tê bây giờ đã khác xưa rất nhiều, sẽ không vì anh đột ngột buông tay mà đau đớn khổ sở, ngược lại cô đã có thể thong dong đối mặt, ngoảnh mặt làm ngơ.

Vậy nên khi Hà Tê lén lút đẩy cửa vào 15 phút trước, anh đã rất ngạc nhiên, nhưng lại theo thói quen bị động chấp nhận.

Cô luôn đi trước anh một bước.

Vưu Tự không phủ nhận phán đoán của Hà Tê, anh đặt kịch bản xuống, nhấp một ngụm coca, chậm rãi nói: “Hà Tê, anh không phải người tích cực, cho dù anh tạm thời điều chỉnh hành vi của mình, thì cũng không thể thực sự xoay chuyển được thái độ bi quan của anh đối với cuộc sống ”

“Tôi biết.”

“… Em có cảm giác gì khi nghe mâu thuẫn giữa Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền?”

“Tôi vốn đã nghĩ con người không cần phải kết hôn.”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy? Không khí ở chung của bố mẹ em có vẻ rất đầm ấm.”

“Họ rất tốt, nên tôi mới cảm thấy dù không kết hôn, họ vẫn có thể sống hạnh phúc như bây giờ.”

Vưu Tự lặng lẽ nhướng lông mày, không hé răng nữa.

“Trường cũ của anh có cái giảng đường khổng lồ nào không? Giảng đường kiểu ấy ở trường chúng tôi, thể nào cũng có rất nhiều bã kẹo cao su khô quắt dính trong ngăn bàn hoặc khe tường, nếu không sờ vào sẽ không phát hiện ra đâu, nhưng chỉ cần ngồi xổm xuống nhặt bút, anh sẽ vô tình nhìn thấy nó ngay.”

Anh nghe hiểu phép ẩn dụ của câu nói này, Hà Tê lập tức hỏi: “Vưu Tự, bã kẹo cao su của anh là gì?”

Gió đêm thổi qua kẽ tóc, anh cảm giác được trong sương mù có một tia sáng yếu ớt.

Tuy nhiên, giống như tác phong thường ngày của anh, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là giả vờ ngu ngơ, chỉ nói: “Anh không đến lớp nên không rõ lắm.”

Hà Tê nâng cằm, điên tiết lườm sườn mặt của anh, hít sâu một hơi: “Bỏ đi, tôi cũng lười nghe.”

Vưu Tự không tỏ ý kiến, chuyển lực chú ý đến màn hình máy tính, ngón tay linh hoạt trượt trên bàn di chuột, nói: “Em không quay về hả?”

Hà Tê không dao động, tiếp tục nói: “Hôm nay Lại Phong Vi hỏi tôi có muốn ở bên anh ấy không.”

Vưu Tự duyệt qua danh mục máy móc, vặn ngược lại: “Không phải hai người đã ở bên nhau rồi à?”

“Anh đừng giả đò nữa, trước đây đều là diễn, chẳng lẽ anh không nhìn ra ư?”

Anh khẽ cười thay cho lời bình luận.

“Nhưng lần này là thật, anh ấy bảo tôi xem xét cẩn thận.”

Thấy anh không phản ứng, Hà Tê nghiêm túc phân tích: “Thật ra nghĩ kỹ thì thấy rất ổn, tôi ở bên anh ấy rất thoải mái, mấy năm nay cũng đã hiểu rõ tính cách nhau… Có thể tuổi đôi mươi tôi thích theo đuổi kích thích, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, tôi cũng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, đã đến lúc nên thuận theo tâm trạng của mình mà chuyển sang tham vọng cuộc sống nhàn nhã và yên bình.”

Những ngón tay không biết đã dừng lại từ lúc nào, tiếng máy điều hòa ù ù được khuếch đại bởi sự im lặng ngắn ngủi giữa hai người.

“Cứ quyết định vậy đi, tôi không thể để người ta chờ đợi uổng phí mãi được.”

“Còn về phần anh, anh không nên lạnh nhạt như vậy. Phó Nhất Tuệ rất tốt, không bốc đồng liều lĩnh, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, lại quan tâm anh. Nếu anh cứ lãng phí tình cảm của cô ấy như vậy thì quả là bất công. Nhưng dù sao cô ấy cũng còn trẻ, lại kiên nhẫn hơn tôi rất nhiều, có đủ thời gian và sức lực để cùng anh chơi trò yêu đương lúc xa lúc gần, cũng sẽ không mất hứng giống như tôi.”

Ròng rọc ghế lăn trên sàn nhà gỗ, Hà Tê thấy Vưu Tự trầm mặt đứng dậy đóng cửa sổ, rồi kéo rèm cửa xuống.

Một âm thanh cảnh báo nguy hiểm chợt réo vang trong đầu Hà Tê.

Anh thong thả đi về phía chiếc tủ kim loại nơi Hà Tê đang ngồi, hai tay chống bên đùi cô, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ.

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói sai sao?” Cách nửa cánh tay, cô nhìn thẳng vào mắt Vưu Tự.

Anh hơi cúi đầu, nhích lại gần.

Nguồn sáng trong tủ bị chặn lại, nhiệt độ trở tăng cao, các giác quan cũng trở nên nhạy bén.

Mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và coca, trộn lẫn với nhau như một loại cây tẩm độc nào đó.

Hà Tê thản nhiên tháo kính của anh ra, trở tay trái đội lên đầu mình.

Vưu Tự nheo mắt lại, tầm mắt anh rong chơi giữa đôi mắt và đôi môi của cô.

“Hà Tê, nên thận trọng trong việc lựa chọn bạn đời, chọn tùy tiện chi bằng không chọn.”

“Bớt dạy khôn tôi đi, tôi sống lâu hơn anh một năm đấy nhé, kinh nghiệm tình ái cũng nhiều hơn anh nhiều. Tri thức chân chính đến từ thực tiễn, hiểu chưa?”

“Sau khi chúng ta chia tay, em có hẹn hò với ai không?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ tôi lại treo cổ chết trên thân cây nhà anh?”

“Sau đó thì sao, đều chia tay rồi?”

“Tôi chơi chán rồi thì chia tay thôi, để tôi nhắc anh nhớ, chúng ta chia tay là do tôi chủ động, cùng xuất phát từ lý do tương tự.”

“Vậy tại sao bây giờ em lại ở đây?”

“Đây vốn là phòng để đồ của tôi, tôi chỉ cho anh mượn tạm thời thôi, vì sao tôi không thể đến chứ?”

“Lúc anh đi vắng, em có nhớ anh không?”

“Không bao giờ…”

Còn chưa nói hết câu, anh đã hôn cô rồi.

Sức lực quá lớn, Hà Tê nhất thời không phản ứng kịp, bị ép ngã vào sâu trong tủ, eo bị một bàn tay ôm chặt lấy.

Chân phải bị nắm lấy kéo ra ngoài, thân thể trượt đến mép tủ, làn da phảng phất như kề sát nham thạch.

Lý trí biến mất như thủy triều rút, hơi thở quấn quýt trong tĩnh lặng, kích động như mây mù trước tuyết rơi.

Tạm dừng giây lát, hai trán áp vào nhau, giọng nói dồn dập: “Anh nhớ.”

Đôi mắt Hà Tê bỗng nhức nhối khôn cùng.

Vưu Tự vuốt mái tóc sau gáy của cô, dịch môi qua gò má, vành tai và hõm vai của cô.

Hà Tê vặn cánh tay căng cứng cơ bắp của anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu, ý thức giống như pháo hoa nổ tung trong đêm, rực rỡ xán lạn.

Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, nhưng cảm giác ấm áp lại đột nhiên biến mất, cô ôm lấy cổ Vưu Tự, bên tai không ngừng vang lên tiếng hít thở.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô là một khoảng trống, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đỏ au của anh.

Vưu Tự mím môi, ấp úng nói: “Khóa cửa của phòng này bị hỏng.”

“À, đúng rồi, vậy… Quên đi.”

Hà Tê rút tay về, muốn lùi lại, nhưng sức mạnh sau lưng cô không hề lới lỏng.

“Em vẫn chưa xóa anh khỏi danh sách đen, nên anh không liên lạc được với em.”

“Khi cần tự nhiên tôi sẽ liên lạc với anh.”

Anh nghiêng đầu nghiên cứu biểu cảm vui vẻ của Hà Tê, khóe miệng hơi cong lên.

“Em thật sự coi anh là bạn làm ăn đấy à?”