Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 15: Nhẫn nhịn



Cỏ ở đây quá nhiều, Liên Nhi không biết là không có người dọn sân vườn hay do chưa đến kì mà họ để chúng mọc um tùm như vậy.

Cô cũng không biết mình đã nhổ bao nhiêu rổ cỏ lớn, mà cực lực lắm còn chưa tới 1/4 trong khuôn viên, cái nắng càng lúc càng gay gắt, vừa khát vừa đói.

Mệt mỏi chỉ nghỉ được vài phút, tay đau chân nóng chẳng dám than, sự bất lực ở nơi này bức thiết cô rơi nước mắt, đến tột cùng không rõ vì sao bản thân phải chịu cảnh khổ sở này.

Lắm lúc, Liên Nhi ngẫm nghĩ mình trốn đi thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng hiện thực vả vào mặt cô một cái khiến cô phải dẹp bỏ suy nghĩ ấy.

Thế lực của Lâm gia vô cùng lớn mạnh, đứng thứ 5 về mảng kinh doanh kim cương trong nước, còn chưa kể họ còn điều hành các mảng kinh doanh khác. Liên Nhi là trẻ mồ côi, không quyền không thế, lấy gì chống đối?

Muốn ra khỏi dinh thự này đã khó, ra được thì bản thân trốn được bao lâu? Chưa kể còn cô nhi viện yêu thương của cô thì sao?

Nghĩ đến đó, Liên Nhi lại cam chịu như một kẻ hèn mọn, mặc người đầy vết thương cũng cố gắng gồng gánh.

- Chỉ cần sinh một đứa con sẽ thoát khỏi...Lý Liên Nhi, mày phải cố gắng.

Cô gái nhỏ mày mò dưới cái nắng bỗng có tiếng bước chân, tiếp theo đó là âm thanh xa lạ vọng tới.

"Này cô! Trời đang nắng sao cô ra đây nhổ cỏ thế kia?"

Liên Nhi nghe giọng liền xoay đầu nhìn, một thiếu niên trẻ tuổi mặc trên người bộ đồ có phần bần hàn, gương mặt lại cực kì cuốn hút bởi vẻ năng động và tươi tắn.

Người bước đến gần cô, trong tay vừa hay đang cầm theo một chai nước, thấy cô gái có vẻ đang khát anh có nhã ý mời mọc.

"Cô khát không?

Trời đang nắng gắt, uống một chút đi!"

Anh đưa chai nước cho cô gái, nhưng Liên Nhi không dám nhận, dè dặt cẩn thận hỏi.

"Anh là ai vậy? Sao tự nhiên đưa nước cho tôi?"

"À, câu này tôi hỏi cô mới đúng đấy!

Tôi tên là Thiên Kỳ, là người chăm sóc khu vườn này đấy!

Cô là người làm mới hả? Ai sai cô ra đây nhổ cỏ vậy?

Ngày mai mới đến ngày dọn dẹp mà?"

"Tôi..."

Giọng ậm ừ, Liên Nhi nhếch khóe môi gượng gạo, có lẽ vì cô mới đến nên thật sự vẫn còn người chưa biết đến vị Lâm đại thiếu phu nhân này.

Cô cũng không muốn nói ra, danh phận đó chẳng có gì để khoe khoang, cô chầm chậm nhận lấy chai nước trong tay người đàn ông cúi đầu biết ơn.

Nắp chai vừa mới mở, Liên Nhi còn chưa kịp uống thì lần nữa có tiếng nói bất ngờ vọng đến.

"Ai cho cô uống hả?"

Thanh âm lanh lảnh chói tai, Liên Nhi lập tức chửng lại, bóng dáng của mẹ chồng đột ngột xuất hiện.

Người phụ nữ này đến kiểm tra tình hình của cô gái nhỏ, vô tình nhìn thấy cô được giúp đỡ, bà đang muốn làm khó cô làm sao có thể để cô thuận lợi qua màn.

Liên Nhi nhìn thấy mẹ chồng đến, không cần đoán cô cũng biết bà đến kiểm tra nhiệm vụ của cô, gấp gáp đứng dậy, cúi đầu như một kẻ hầu.

"Mẹ!"

"Mẹ?"

Người đàn ông đứng cạnh nghe liền chấn động, mắt trượt qua trượt lại từ chỗ cô gái nhỏ sang vị phu nhân cao quý kia, bấy giờ Thiên Kỳ mới biết, hóa ra đây là đại thiếu phân mới về.

Là anh có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cả người cô gái ăn mặc lịch sự, cử chỉ đoan trang nhu mì, đâu có chỗ nào giống với người làm.

- Thiên Kỳ ơi là Thiên Kỳ, lần này mày đắc tội rồi.

Anh hướng mắt vào cô gái nhỏ, nét mắt có chút sợ hãi, làm anh cảm thấy có chút không đúng.

Vị thiếu phu nhân này...sao lại phải nhổ cỏ?

Thiên Kỳ như sực nhận ra, có lẽ cô đã đắc tội với mẹ chồng, cho nên dẫn đến bị phạt, anh cũng không dám nhiều chuyện, vị phu nhân kia vừa đi đến anh bèn lên tiếng tự cứu lấy mình.

"Phu nhân! Tôi xin lỗi, tôi không biết đây là thiếu phu nhân nên..."

"Được rồi, ở đây không có việc của cậu, hãy lui đi."

Câu nói chưa trọn vẹn liền bị cắt ngang, Thiên Kỳ phận làm công không dám trái ý chủ, cúi đầu nghe lệnh rồi khẩn trương rời đi, bỏ lại sau lưng cô gái nhỏ lòng mang đầy thấp thỏm.

"Mẹ..."

"Á!!!"

Liên Nhi chỉ vừa mới mở miệng người phụ nữ bất ngờ giựt chai nước trong tay cô hất thẳng nước lạnh vào mặt.

Gương mặt ướt đẫm há to mồm chấn động, Liên Nhi lần nữa bị mẹ chồng sỉ nhục mà không thể phản kháng, ngoài việc mở to mắt cáo nhìn bà chòng chọc thì chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay vào tất vải bên dưới nhịn nhục.

Tĩnh Yên thật sự biến mình thành mẹ chồng độc ác, bà hất nước vào mặt con dâu không có chút xót xa nào, ngoài mặt luôn sắc lạnh, nhả giọng kiêu căng.

"Cô chưa làm xong việc mà đã muốn uống nước à?

Cô muốn lười biếng à?"

"Con...không có..."

Liên Nhi mấp máy môi sơ xác, nước trên mặt hòa với nước mắt nhỏ xuống ngực, uất ức không giải bày mà cắn lấy môi thở ngắt quãng.

Người phụ nữ kia vẫn tỏ thái độ gay gắt, chai nước trong tay bà thả ngay xuống đất, tất cả tia hy vọng cứu khát của Liên Nhi trong một khắc đều bị Tĩnh Yên đá đổ.

Cô cúi đầu nhìn xuống dòng nước đang thấm vào lớp bùn đất mà rơi vào nỗi thống khổ, chỉ là vài ngụm nước mà cô cũng không được phép uống.

Mẹ chồng vẫn không bỏ qua cho cô, kéo lấy cổ tay cô, gương mặt ác độc đến nổi Liên Nhi khắc sâu vào đầu óc mình.

"Lý Liên Nhi, đừng có ở đây mà giả đò đáng thương cho người khác xem!

Lo mà làm xong việc đi, còn không chịu được thì cút khỏi Lâm gia đi!"

- Cút khỏi Lâm gia...

Bà tưởng rằng Liên Nhi không muốn điều đó sao? Cô gái nhỏ rất muốn, ước được thoát khỏi đây còn hơn cả việc trúng số độc đắc, thế nhưng điều cô muốn lại không thể xảy ra.

Cũng bởi vì, con trai của bà mới là người quyết định chuyện đi hay ở của cô, nếu cô tự ý định đoạt há chẳng phải rước họa vào thân, còn liên lụy tới người cô yêu thương sao?

Liên Nhi chẳng thể nào nói ra nỗi lòng, dẫu sao người cũng là mẹ của người đàn ông kia, có nói ra thì cô được cũng chẳng được lợi ích gì, có khi lại bị bà tọc mạch, đến tai hắn thì chuyện càng rắc rồi.

Thế rồi, cô vẫn nhẫn nhịn, ngồi xổm xuống tiếp tục công việc, đôi tay mềm mại giờ đã ửng đỏ, còn rỉ máu trông cực kì đáng thương.

Tĩnh Yên chứng kiến trong lòng rất khó chịu, nhưng bà vẫn kiên quyết phải hà khắc với cô gái nhỏ để cô rời bỏ con trai bà.

"Cô mà làm không xong thì đừng nghĩ đến chuyện ăn uống."

Bà mạnh miệng nói ra, kết thúc câu bà còn đang nán lại nhìn cô gái nhỏ cúi đầu nhịn nhục, đầu óc bỗng chốc có chút rối bời.