Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 30: Cuộc nói chuyện kì kèo ngoài ý muốn



Hắn cố tình nhấn mạnh câu cuối, như ngầm nói với Tĩnh Yên, hắn sẽ không nối gót của bố trở thành một người chồng tồi tệ, mặc dù cuộc hôn nhân của hắn và Lý Liên Nhi chỉ là tạm thời. Cũng ngầm nhắc với Tĩnh Yên, có dụng tâm muốn dùng Giang Hoa để phá hoại chắc chắn hắn sẽ không bao giờ mắc bẫy.

Tĩnh Yên thông minh đủ hiểu ý con trai, luôn dưới thế hạ phong của hắn đành miễn cưỡng dẹp bỏ ý định. Chính bản thân bà cũng không muốn kéo Giang Hoa vào vòng xoáy nguy hiểm.

Bầu không khí chốc chốc trở nên yên ắng đáng sợ, Liên Nhi ngồi im tựa hồ ngồi trên núi lửa, không biết khi nào phun trào dung nham.

Cô sợ đến mức mất kiểm soát, vô thức thức tóm ngay cổ tay của người đàn ông, ánh mắt chết chóc đột ngột lắng xuống, khi hắn nhìn cô chỉ còn lại ánh nhìn có chút thanh lãnh, tùy tiện xua tay.

"Mọi người dùng bữa đi, ăn xong con còn phải đến công ty làm việc!"

"Ừm..."

Người phụ nữ không đôi co nữa, ai nấy đều tập trung dùng bữa.

Giang Hoa luôn ra sức lấy lòng người đàn ông, trên bàn ăn tự nhiên gắp thức ăn cho đối phương. Nhưng Lâm Vương Minh chẳng động đến, gắp bao nhiêu hắn đều gạt vào một chén nhỏ, chỉ ăn mỗi phần bít tết do Liên Nhi chuẩn bị.

"Ngày mai bỏ ít muối lại, hơi mặn đấy!"

Hắn như đầu bếp đánh giá, ngoài mặt lạnh lùng chê bai nhưng miệng thì cố nhai cho hết, một chút thừa thải cũng không để lại.

Liên Nhi chỉ à ờ gì đó rất nhỏ cho qua chuyện, bởi mọi sự tập trung của cô đều hướng về người phụ nữ đoan trang kia.

Tĩnh Yên cũng ăn món của cô, nhưng bà không nói gì, giống với Lâm Vương Minh, dùng hết phần cô chuẩn bị.

Kết thúc bữa sáng, như mọi khi, hễ người đàn ông đến công ty Liên Nhi lại phải ra ngoài tiễn hắn, chỉn chu lại trang phục. Hắn sẽ hôn cô, thể hiện tình cảm mặn nồng cho người ở hai ngôi nhà bên cạnh nhìn thấy.

Ông nội của hắn lúc nào cũng rất để ý đến các cháu trai của mình, thường xuyên cho người dòm ngó tình hình. Cho nên, hắn luôn yêu cầu Liên Nhi phải diễn kịch với hắn.

Con xe sang trọng vừa rời đi không xa, Liên Nhi ảm đạm cũng quay về phòng, vừa vào tới sảnh lớn lại đụng mặt mẹ chồng và cô gái kia.

Linh cảm mách bảo chuyện xấu, Liên Nhi cúi đầu muốn né tránh lại không thể, Tĩnh Yên bảo cô theo chân bà đến phòng trà.

Cô đợi mẹ chồng và cô gái kia ngồi yên ổn mới đến lượt mình, nhưng cô còn chưa kịp ngồi đã bị tiếng nói của người phụ nữ ngăn lại.

"Ai cho cô ngồi chứ?

Đứng đó phục vụ trà cho tôi và Giang tiểu thư đi!"

"Dạ mẹ..."

Thanh âm kiều mị đáng thương, hiện giờ người đàn ông kia đã rời khỏi nhà, nơi đây do người phụ nữ kia làm chủ. Liên Nhi lại được căn dặn phải nghe theo lời mẹ chồng, cô không dám trái ý, nhất nhất ngoan ngoãn hầu hạ trong tủi nhục.

Cô rót trà mời Tĩnh Yên và cô gái kia, còn chu đáo để bánh ngọt vào giữa cho họ thưởng thức, sau đó lùi người vào một góc như kẻ hầu người hạ, nhẹ nhàng nhu uyển thấp giọng.

"Mời mẹ, mời Giang tiểu thư!"

Bộ dáng này...nếu cô không khoác trên mình quần áo sang trọng sẽ không ai nhận ra cô là Lâm đại thiếu phu nhân của Lâm gia.

Cô vẫn giữ cốt cách của một cô nhi tầm thường, gặp người có quyền lực sẽ cúi đầu, làm cho Giang Hoa lộ ra khinh bạc, nhân lúc không có Lâm Vương Minh ở đây cư nhiên sai bảo Liên Nhi.

"Thiếu phu nhân, không phiền chị tới nhà bếp gọt một ít trái cây đến cho tôi và dì thường thức chứ?"

"À...không phiền..."

Liên Nhi nào dám than thở, như một người hầu vội vàng đi ngay. Lúc cô vắng mặt, hai người kia cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

"Dì, cứ chờ xem con sẽ giúp dì đuổi cô ta đi!"

Giang Hoa thoải mái dựa người vào thành ghế, giọng tự tin nói.

Tĩnh Yên cũng hớp một ngụm trà nóng, tỏ ra rất ưng bụng, nhưng không quên mục đích chính, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Chúng ta chỉ cần làm khó con bé để nó rời đi là được.

Cháu nhớ đừng có xen vào quá mức, dì không đảm bảo A Minh không nổi điên với cháu đâu đấy!"

"Cháu biết rồi..."

Cô gái nhẹ cười duyên nói, ngoài mặt ngoan ngoãn song trong tâm lại đầy toan tính. Cô ta và Tĩnh Yên lựa chọn hợp tác gây khó dễ cho Lý Liên Nhi, nhưng Tĩnh Yên lại không hề đoán được, tâm địa đen tối của Giang Hoa chẳng những muốn đá cô gái nhỏ kia ra khỏi Lâm gia, mà còn muốn ngồi vào vị trí Lâm đại thiếu phu nhân.

Hiển nhiên, Giang Hoa sẽ tận dụng hết sự chiếu cố của Tĩnh Yên mà mặc sức lộng hành.

Một lúc sau, Liên Nhi cũng mang trái cây đến phòng, luôn giữ phép tắc hết mức tối thiểu.

"Giang tiểu thư, trái cây của cô đây!"

Cô đặt đĩa trái cây đầy ắp xuống, vẫn y cũ đứng đó chờ hầu, Tĩnh Yên một cái liếc mắt bủn xỉn cũng không có, nhả giọng hờ hợt.

"Cô cho người chuẩn bị một căn phòng cho Giang tiểu thư đi!

Con bé sẽ ở lại nhà chúng ta chơi một thời gian."

"Dạ mẹ..."

Không một chút chần chừ, Liên Nhi nhanh chóng làm theo lời mẹ chồng, sắp xếp cho cô gái mặt kia ở phòng dành cho khách sang trọng, còn chu đáo dặn dò người hầu phục vụ cho người.

Cả buổi, Liên Nhi giống như chân sai vặt, bị hai người kia kêu réo không yên thân, Hạnh Nhi chứng kiến không khỏi thương xót, nhưng chẳng ai dám giúp cô.

Chiều tối, sắp đến giờ về Lâm Vương Minh trở về, hai người kia cũng dừng lại việc hành hạ, Liên Nhi cuối cùng cũng được thảnh thơi, bước chân cô lơ đãng rơi tận khuôn viên cô từng nhổ cỏ.

Bóng dáng chàng thiếu niên trẻ tuổi đang chăm chỉ tưới nước cho hoa, ánh mắt Liên Nhi chú ý đến những đóa hải quỳ rực rỡ, vô thức bước tới gần, cũng vô thức hứng chịu một lượng nước văng vào người.

"Thiếu phu nhân!"

Thiên Kỳ hô lên một tiếng, vội vàng tắc vòi nước, chạy đến kiểm tra.

"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?

Tôi xin lỗi, tôi không để ý thấy cô!"

Tay chân có chút căng thẳng, Thiên Kỳ lấy khăn tay của mình đưa cho cô gái đang phủi nước ướm trên đồ. Thế nhưng, Liên Nhi không nhận, đạm nhiên đáp.

"Tôi ổn, anh không cần phải lo, không phải lỗi của anh.

Là tôi đi vào không lên tiếng làm anh không nhìn thấy mới tưới nước trúng tôi thôi.

Không sao đâu!"

Cô xua tay biểu đạt ý, nhưng Thiên Kỳ vẫn như trước, luôn nhận lỗi về mình, làm cho cả hai có một cuộc nói chuyện kì kèo ngoài ý muốn.

Một màn này lại vô tình lọt vào mắt của Giang Hoa và Tĩnh Yên đang đi dạo. Tĩnh Yên vốn định bước tới bắt bẻ hai người thì bất ngờ bị Giang Hoa giữ tay bà lại, cười tà nói.

"Dì, nếu chúng ta bắt bẻ họ thì không có lợi ích gì nhiều đâu, vẫn là nên để anh Minh ra tay nhỉ?"