Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 5: Phá hoại



Tĩnh Yên cười gượng gạo, ánh mắt không thành thật của bà khó lòng qua được sự tinh vi của hắn.

"A Minh, không có đâu, mẹ làm sao.... "

"Mẹ đừng nói nữa!

Con không thay đổi quyết định của mình đâu!

Người cũng đã lấy về, cũng đã bước qua cửa nhà họ Lâm...tóm lại cô ta phải sinh con cho con."

Lâm Vương Minh gạt bỏ ngoài tai lời nói của mẹ ruột, ánh mắt kiên quyết của hắn làm Tĩnh Yên không còn nghĩ được cách nào để ngăn cản.

Tính khí của hắn quá kiên định, trong đầu chỉ có tiền bạc và quyền lực, còn lại hay muốn hơn thua với em trai, dù hôm nay Tĩnh Yên có ngăn cản được hắn và cô gái kia thành vợ chồng thì ngày mai, ngày mốt, sau này chưa chắc bà làm được điều đó.

Tĩnh Yên đành chịu thua lần này rồi tìm cách phá hoại sau, trước khi rời đi bà còn nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô gái nhỏ bên trong, nhưng bà chỉ lạnh lùng liếc nhẹ rồi quay lưng.

Cửa rất nhanh đóng chặt, Lâm Vương Minh còn chốt khóa tránh làm phiền, hắn quay người ánh mắt lập tức chĩa vào cô gái nhỏ.

Liên Nhi sợ sệt túm chặt cổ áo có phần hớ hênh, người run rẩy kịch liệt. Hắn khiễng chân đến ngồi cạnh cô, bắt đầu đánh giá món hàng của hắn.

Cô gái xinh đẹp được hắn ví như đóa hoa tuyệt thế kiều nhu mềm mại, thân thể còn có hương thơm mê người. Cho dù là cô sợ hãi, vui vẻ, bất kì mị thái nào cũng làm phá hủy lí trí của hắn. Dục hỏa thiêu đốt tâm hồn hắn, chỉ muốn chinh phục cô tức thì.

"Đã ngủ với bao nhiêu người rồi?"

Hắn không chút kiêng cữ, chẳng ngại miệng mà hỏi thẳng, đối với một cô gái đơn thuần như Liên Nhi đây chẳng khác nào sỉ nhục cô.

Trong lòng dâng lên uất ức không muốn nói, nhưng ánh mắt hung tàn như sói dữ khiến cô không tài nào chống chế nỗi, mấp máy môi nhuận hồng.

"Chưa...chưa lần...nào cả..."

"Chưa sao?"

Mày rậm nhướng cao kiếm uy nghi, hắn có chút không tin, bởi cô xinh đẹp như thế chẳng lẽ bọn buôn người không làm gì cô, hoặc từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có người yêu sao?

"Đừng có mà nói dối tôi đấy! Một chút nữa tôi mà phát hiện ra cô nói dối thì kết cục của cô không tốt đâu!"

Giọng nói ra mang ý vị, cặp mắt sắc lạnh dán chặt vào người Liên Nhi, thấy cô gái gật đầu như đính chính, hắn lại quan sát biểu cảm chân thật của cô nửa phần cũng có chút tin tưởng.

Ngay tức thì hắn đè cô ngã ra giường, phủ thân tráng kiện nằm lên trên, cô mặc chiếc váy ngủ quá gợi cảm, tia nhẫn nại cuối cùng của hắn đã bị đốt cháy, hắn không chờ được nữa tay làm loạn xé nát từng tấc váy áo, cho đến khi cô trần trụi.

Nước mắt Liên Nhi rơi lã chã, nhiều vô số kể nhưng chẳng đổi lấy được chút lòng từ bi của hắn.

"Ngoan ngoãn một chút đi, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Hắn đem cô ấn dưới thân, cuồng nhiệt liếm lên từng tấc da thịt tuyết trắng, đôi môi dần hôn xuống bàn chân ngọc, thậm chí liếm đến cả ngón chân nhỏ mềm mại.

Đôi chân thon dài xinh đẹp hoàn mỹ vô cùng, mùi thơm tự nhiên nhàn nhạt của cơ thể cô hút hồn hắn hơn bất cứ thứ dược liệu nào trên đời, không nghĩ mình hiện giờ lại dễ dàng động tâm với một cô gái nhiều như thế.

- Lâm Vương Minh, không phải mày chưa từng thấy qua người đẹp sao? Chưa làm gì mà mày đã mê luyến?

Hắn tự mắng trong lòng như thế, rồi cũng trào phúng bởi cảm giác chân thật không thể chối bỏ. Hắn thật sự đang dần thích vẻ đẹp hoàn mỹ của cô gái nhỏ này, mặc dù hắn không yêu, nhưng xem cô là vật sở hữu để hắn sủng ái thì có thể.

"Lý Liên Nhi...cô thật đẹp.

Thật thơm, giống một đóa hoa của quỷ, vừa đẹp vừa mê luyến..."

Giọng khàn đặc khen ngợi, Liên Nhi không thấy vui, cũng không thấy thích, hành động càn rỡ của hắn làm cô hoảng sợ xoay người muốn chạy trốn.

Hắn liền từ phía sau ôm chặt cô, thân thể yếu ớt mềm mại, trên thân thể kiều nộn tựa như hoa lại mềm như nước, làm hắn không dám dùng sức quá nhiều.

"Còn kháng cự? Có tin tôi cắt cổ cô luôn không?"

"Đừng...đừng mà...

Làm ơn tha cho tôi đi!"

Liên Nhi lăn lộn trên giường, gian nan muốn tháo chạy càng bị hắn kìm hãm, mái tóc lõa xõa trông cô càng xinh đẹp trong mắt hắn.

"Tha? Lý Liên Nhi, tôi bỏ nhiều tiền mua cô không phải để cô chưng trong nhà đâu!

Cô muốn hay không thì cũng phải nằm dưới thân tôi!"

"Không...ưm..."

Cuối cùng, tay hắn nâng cằm cô lên, đoạt lấy môi mọng hôn mãnh liệt, tận tình hưởng thụ hương vị mê người của cô.

Trong không gian vẳng lặng chỉ có tiếng người đàn ông thô suyễn thở dốc, tiếng nước bọt giao nhau chóp chép, duy nhất không có bất kỳ tiếng nói nào của cô gái nhỏ.

Sau một hồi ép hôn triền miên, hắn cảm thấy thì ra cảm giác hôn lại tuyệt đến vậy. Hắn là người trong đầu chỉ có tiền tài và địa vị, chưa từng nếm trải mùi vị của phụ nữ, mặc dù không ít người vây quanh nhưng hắn luôn kiêu ngạo, liếc mắt bủn xỉn cũng không có.

Từ trước đến giờ phương diện tình cảm nam nữ hắn chỉ biết qua sách vở, phim ảnh, vốn chẳng có nhiều hứng thú. Hiện giờ hắn được trải nghiệm thực tế, cuối cùng cũng hiểu bản thân mình cần phải được thỏa mãn phương diện này.

Hắn nằm phủ trên người Liên Nhi, làm cô mất đi tất thấy cơ hội chống cự, trong đầu hỗn loạn muốn vớ lấy thứ gì đó quăng vào người hắn lại không thể.

Người đàn ông này quá thông minh, đoán được hành động của cô, hắn ném ngay chiếc gối gần đó ra sàn.

*Cốc cốc*

Đang lúc cao trào đột nhiên lại có tiếng gõ cửa, hắn biết có người tìm, nhưng giả mắt điếc tai ngơ bắt lấy mặt Liên Nhi, bóp chặt miệng nhỏ làm cô hả ra, vương đầu lưỡi phấn nộn như mời gọi.

Ngay lập tức bị hắn cuốn lấy ra sức mút, cô kêu không được, dưới đáy lòng sợ hãi cực hạn với người đàn ông này.

Tiếng gõ cửa lại vang lên giục giã, nụ hôn nồng cháy kết thúc ngay tức thì, hắn hậm hực kéo chăn phủ lên người Liên Nhi rồi đi ra ngoài.

Mở cửa thì chẳng thấy bóng ai, vừa đóng cửa quay vào lại có tiếng gõ, hành động này chọc hắn tức điên đứng đó chờ tiếng gõ vang lên liền mở ra.

Tĩnh Yên đúng hình tức thì, bên cạnh bà còn có người giúp việc thân cận, cả hai thế mà lại làm trò mèo phá hoại chuyện tốt của hắn, làm cho hắn phải khoanh tay, nghiêm mặt cảnh cáo.

"Mẹ, đủ rồi đấy! Mẹ còn cố ý phá nữa thì con đem cô ta ra sảnh lớn làm cho mọi người xem luôn đấy!"

"A Minh..."

*Rầm*

Lâm Vương Minh không muốn dây dưa với mẹ mình, lập tức đóng cửa đuổi thẳng.