Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 20: Nghi ngờ vô căn cứ



Ninh Lạc Túy nghe xong thì sáng mắt, sự việc lần này không làm lớn đúng là có lỗi với đại tổ tông ở trước mặt. Mưu hay như vậy nảy ra trong đầu của Thẩm Họa Minh chứng tỏ lần này cô thực sự nghiêm túc.

“Lần này nhất định chỉ được phép thành công.” – Cô nhìn Ninh Lạc Túy, đôi mắt vô cùng tự tin mà đối diện khiến cho người bạn thân càng thêm chắc chắn.

“Biết rồi. Không còn sớm nữa, cậu mau chóng về đi.”

“Ừm, dưỡng thương cho tốt. Sau này chắc chắn sẽ vất vả lắm đấy.” – Cô gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Hoắc Tịch Sâm ở bên ngoài thấy cô đã đi ra thì tiến tới. Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng hướng về phía cô. Dường như là sự tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Không còn sớm nữa, mau về thôi.” – Cô né tránh ánh nhìn đó. Có gì đó nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô, càng khiến cho cô khó chịu. Ánh mắt của Hoắc Tịch Sâm căn bản là không bình thường, nhất định phải đề phòng.

Khi về đến biệt thự, Thẩm Họa Minh lập tức chạy vào trong phòng ngủ. Cô không thể chờ được khi biết những tin tức có liên quan đến Triệu Liên được phanh phui trên mạng.

Vừa mở cửa, cô gặp ngay Hoắc Viễn Thành. Hắn mặc đồ ngủ, trên tóc vẫn còn dính nước. Bộ dạng lười biếng cũng không thể nào làm phai mờ sức hút vốn có, ngược lại còn mang thêm vẻ quyến rũ kỳ lạ. Cô nuốt ực một cái, hắn đúng là tuyệt sắc ma vương, vừa khiến người ta dè dặt, lại vừa quyến rũ.

“Cô đi đâu?”

“Ừm… Trên đường về nhận điện thoại bạn thân xảy ra chuyện nên đến bệnh viện luôn.” – Chuyện gặp Hoắc Tịch Sâm rồi nhờ người ta đưa đi có lẽ sẽ gây hiểu lầm. Cô hiện tại không nên nói.

Cô đề phòng cũng không thể ngờ được Hoắc Viễn Thành đã biết từ trước. Hắn biết cô giấu giếm chuyện đã gặp anh cả, trong lòng càng thêm tức giận.

“Hừm, còn chuyện cô ra ngoài hẹn hò thì sao?”

“Hẹn hò?”

“Đừng có giả đần trước mặt tôi.” – Hắn tiến tới, bóp cằm cô.

Chiếc cằm đau như muốn nát ra khiến cho cô nhíu mày. Tên này phát điên cái gì? Hắn ta đã biết chuyện hôm nay cô ra ngoài với Hoắc Tịch Sâm?

“Ra ngoài quyến rũ anh cả, cô đúng là không biết xấu hổ.”

Cô nghe thấy thì mỉm cười. Người đàn ông này không biết nghe tin từ đâu, lại có thể không bằng chứng mà kết tội cô. Hắn cho rằng hắn toàn năng? Muốn nói gì thì nói?

“Quyến rũ anh cả? Anh nhìn thấy, hay lại mù quáng nghe ai kể lại rồi kết tội?”

Câu hỏi khiến cho hắn sững lại. Đúng là hắn chỉ nghe tin này từ một phía, hơn nữa vẫn chưa thực sự xác nhận.

“Cô muốn chối bỏ sự thật sao?”

“Người duy nhất không chịu nhìn nhận sự thật chính là anh đấy.” – Cô lạnh giọng. Người đàn ông này ngày càng ngang ngược, đúng là sắp làm cô tức chết. – “Không còn gì nữa thì mau đi ngủ, tôi còn chuyện quan trọng phải làm.”

“Cô đang né tránh tôi?” – Hắn nhướn mày. Vốn định lên tiếng xin lỗi nhưng hắn lại không thể thốt ra, ngược lại còn mang vẻ chất vấn.

“Tôi chẳng có gì né tránh. Hoắc Tịch Sâm là người đã đưa tôi đến bệnh viện, chỉ thế thôi.”

“Hừ, xem ra là cô đã có dự liệu từ trước?”

“Đừng có ở đó đoán già đoán non. Không còn việc gì thì mau đi ngủ đi.” – Cô lạnh lùng bước qua người đàn ông trước mắt, tiến tới bàn làm việc.

Mở laptop ra, cô bắt đầu tra những tin tức liên quan đến Triệu Liên. Các bài báo đa phần là nói bóng nói gió, nghi ngờ cô ta đang hẹn hò với người khác. Bên ngoài thì có vẻ như là đang khen ngợi, nhưng thực chất là đang mỉa mai ả có kim chủ chống đỡ. Xem ra quan hệ giữa Triệu Liên và các tòa soạn cũng không hẳn là tốt. Hay nói cách khác, các phóng viên cùng nhà báo có hiềm khích với người phụ nữ này.

Thấy cô lạnh lùng như vậy, Hoắc Viễn Thành cảm thấy hụt hẫng. Rõ ràng người có lỗi là cô, vậy mà hắn lại mang trong mình cảm xúc khó tả, giống như chột dạ khi bản thân đã làm sai. Khi nãy cô có nói rằng là vô tình gặp được Hoắc Tịch Sâm, hắn có nên tin không?

Nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, hắn bỗng nảy sinh ra cảm giác tin tưởng. Sự tập trung của cô luôn dành cho công việc, vĩnh viễn không có trên bất cứ ai.

Nhưng hắn lại do dự. Trước khi điều tra được quá khứ của cô, hắn có nên tin tưởng cô hay không?

Cảm nhận được cỗ khí lạnh ở đằng sau mình, cô vẫn làm vẻ bình thường nhất có thể để đối phó. Người đàn ông này có ánh nhìn sắc đến mức cô muốn đối diện cũng phải sử dụng dũng khí cực lớn.

Tuy cảm thấy bầu không khí không bình thường, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop, cố gắng điều tra cho rõ sự nghi ngờ trên người Triệu Liên từ đâu mà phát sinh, rồi từ đó mà khai thác. Đã chú tâm vào làm việc thì không nên chú ý những thứ không cần thiết xung quanh, nên cả sự tồn tại của Hoắc Viễn Thành cũng được loại bỏ trong thế giới của cô.

Tra tin tức trên mạng rõ ràng không đủ để viết thành một bài hoàn chỉnh, chính vì vậy cô cần có thêm thời gian để điều tra cuộc sống đời thường của đối tượng.

Thấy cô chăm chú đến mức ngay cả hắn cũng không bận tâm. Người phụ nữ này căn bản không để hắn trong mắt. Nhưng tại sao lần này hắn lại cảm thấy khó chịu đến thế?

Định tiến tới nhưng hắn nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ khiến cả hai lại xảy ra xung đột. Bước ra ngoài ban công hóng gió, hắn muốn tỉnh táo lại. Trước mặt người phụ nữ này hắn trở nên nóng nảy, thứ mà trước đây chưa từng xảy ra.

Cô nhìn hắn đang đứng ở ban công, gió thổi qua mái tóc còn đang ướt, bóng tối điểm thêm sự cô đơn nơi tấm lưng rộng lớn. Hắn như vậy vẫn rất đẹp. Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.

Nhớ lại thì bản thân cũng chưa tắm. Cô lập tức tìm quần áo rồi bước vào phòng tắm. Do cãi nhau với Hoắc Viễn Thành nên mới quên đi chuyện quan trọng, tất cả là tại hắn.

Nghe thấy tiếng nước xả trong phòng tắm, hắn mới quay đầu, lục tìm máy sấy tóc. Sau khi làm khô tóc thì đặt trên tủ cạnh đầu giường, còn bản thân thì nằm lên giường nghỉ ngơi.

Hôm nay quả thực vô cùng khó khăn với hắn, nhưng khi gặp Thẩm Họa Minh lại không nhịn được mà muốn cãi nhau. Sau khi cãi xong thì lại cảm thấy bản thân mình rất thoải mái cho dù bản thân là người thua.

Hắn từ từ thiếp đi trong suy nghĩ của mình.

Đến khi cô rời khỏi phòng tắm thì Hoắc Viễn Thành đã ngủ. Nhìn thấy máy sấy đang ở trên tủ, cô tiến tới và cầm lấy. Trong đầu có một suy nghĩ điên rồ là hắn cố tình đặt máy sấy ở đây để cô đỡ mất công tìm.

Người đàn ông này nào có tốt đến thế?

Nhưng dù là vô tình hay cố ý, chuyện hắn giúp cô là thật. Cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhưng cô cũng biết hắn đã có thay đổi lớn. Đôi môi vô thức mỉm cười, cô cất tiếng.

“Cảm ơn anh.”

Hoắc Viễn Thành không biết là nghe được hay không, nhưng hắn bỗng nhiên trở mình, không cho cô thấy mặt. Ánh trăng nhàn nhạt không thể soi lên được phản ứng của người đàn ông này. Điều này kích thích trí tò mò của cô nhưng cô lại có chuyện cần làm, không thể cứ mãi ở đây dây dưa.

Lập tức trở về bàn làm việc, cô cố gắng xem nốt những tin tức cuối cùng. Cho dù cô có khả năng đọc nhanh nhưng đối với người đi làm cả ngày mà nói, tăng ca kiểu này chẳng sớm thì muộn cũng cận nặng.