Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 36: Sự thật



“Chẳng phải mình vừa gặp người ta sao mẹ?”

“Đó cũng chính là người mẹ đã cưới đấy.”

“Thật ạ?” Miệng nhỏ của cô bé mở lớn, đôi mắt buồn hiu bỗng chốc sáng rực khi nghe thấy điều bất ngờ ấy. Mẹ kết hôn với chú kia thật sao?

“Thật.” Cô có chút lo lắng khi khẳng định điều này, nhưng không ngờ con bé lại mỉm cười thật tươi, hào hứng lên tiếng.

“Tuyệt vời quá, nhưng tại sao mẹ và chú ấy không sống chung?”

“Cái này…”

Cô ngập ngừng, không biết phải giải thích ra sao. Ban đầu là vì Thẩm Kim Vũ đã trở về nên cô muốn chăm sóc cho con bé, còn bây giờ lại muốn bảo đảm an toàn cho nó nên mới ly thân. Hoắc Viễn Thành không phải là người đàn ông có thể đắc tội, lỡ chuyện cô có con từ trước đó khiến anh ta phật lòng thì Thẩm Kim Vũ không thể yên ổn được.

“Có phải mẹ giận chú không?” Cô bé thấy mẹ không đáp lời thì lo lắng hỏi. “Hay là chú giận mẹ nên mẹ bị đuổi ra ngoài?”

“Cái này…” Câu trả lời bị nghẹn ở họng. Đứa nhóc này từ khi nào lại sắc sảo thế nhỉ?

Thẩm Kim Vũ nhìn sắc mặt của mẹ mà đoán mò, không ngừng hỏi đến khi cô nói ra sự thật. Nhưng sau khi nghe xong, cô bé mím môi, ngày mai nhất định phải tìm cách gặp được chú kia để hỏi chuyện.

Nhưng sáng hôm sau, cô bé chưa kịp trốn bà chủ để đi tìm anh thì ở ngoài ngõ đã có một chiếc xe ô tô màu đen, người ngồi trên xe không ai khác chính là Hoắc Viễn Thành. Hôm qua đuổi Tạ Lạc Thần đi với mục đích là theo dõi hai mẹ con cô, nhưng không ngờ cô lại chọn sống ở nhà trọ mà không về nhà mẹ đẻ.

Anh xuống xe, bước vào trong ngõ, đến được nhà trọ thì quan sát rồi đánh giá. Một nhà trọ tầm trung, xung quanh không ngờ lại rộng đến thế, cũng khá yên tĩnh và thoáng mát. Bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng trẻ con cười, sau đó là tiếng gọi hơi quen.

Nhìn xuống dưới chân, anh thấy một thân hình nhỏ nhắn đang bám lấy ống quần mình, cô nhóc ngẩng mặt rồi cười hì hì. Đôi môi chúm chím cùng gò má bánh bao vô cùng dễ thương khiến anh muốn nhìn kỹ hơn chút nữa.

Bế cô bé lên, chưa kịp hỏi thì cô bé đã cất tiếng: “Sao chú lại ở đây?”

“Thế sao con lại ở đây?” Anh hỏi ngược lại Thẩm Kim Vũ, không thể nói cho con bé biết là anh đến đây tìm Thẩm Họa Minh được.

“Con và mẹ sống ở đây. Ở cái tầng cao cao kia kìa.” Ngón tay nhỏ chỉ lên tầng ba, đôi mắt to tròn cũng nhìn theo. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ấy lại càng thêm lấp lánh.

Bà chủ ở trong nhà nhìn thấy có người đàn ông lạ đang bế Thẩm Kim Vũ thì hốt hoảng cầm chổi chạy ra, cất tiếng dọa: “Anh kia, mau thả con bé xuống, nếu không tôi sẽ đánh anh đấy.”

Cô bé đang nói chuyện với anh bị bà chủ làm cho giật mình, vội vàng giải thích: “Bà ơi, chú này là người tốt.”

“Thật sao?” Bà chủ không dám tin lời này của con bé, nhưng trên người anh ta lại có khí chất cao lãnh. Có lẽ không phải là bắt cóc trẻ con. “Anh đến đây làm gì?”

“Tôi đến tìm cô bé này.”

Cô bé nghe vậy thì sáng mắt, ôm lấy cổ của anh.

“Chú đưa con đi chơi đúng không?”

“Ừ, nói chuyện xong chú đưa con đi.” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng thả cô bé xuống.

Bà chủ có chút ngập ngừng nhưng vẫn mời anh vào nhà. Ngồi xuống ghế, anh lập tức mở đầu câu chuyện: “Nghe nói Thẩm Họa Minh đang thuê trọ ở nhà bà?”

“Đúng, có chuyện gì không?” Nghe câu hỏi, bà chủ bắt đầu đề phòng. Cô là một người tốt, người quý cô rất nhiều nhưng người ghét cũng không ít. Người đàn ông này thuộc loại nào?

“Trong khoảng thời gian ở đây, có phải là cô ấy có xích mích với người nhà không?”

Chuyện này anh vẫn chưa tra ra được. Dù là thông gia, nhưng số lần tiếp xúc của hai nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thẩm Họa Minh cũng rất kín tiếng về chuyện gia đình. Không, phải là cô chưa từng nói với anh chuyện gì, chỉ lẳng lặng làm việc.

“Thực ra không phải là không tốt, mà có thể nói là cô ấy không có người nhà thì đúng hơn.” Bà chủ bất bình lên tiếng. Nếu như người đàn ông này quan tâm tới cô thì bà cũng không ngại kể những gì mình biết với anh. “Mẹ của Họa Minh mất sớm, sau đó cha nó lại đi thêm bước nữa. Dì ghẻ cùng với đứa con của bà ta không ngừng trù dập Họa Minh, còn cha nó thì tối ngày công việc, để vợ mới lo toan việc nhà. Mới mấy năm trước con nhỏ kia đi chơi với bạn, gây tai nạn cho người ta. Mẹ con nó không muốn cho cha biết, liền tính kế bắt cóc tiểu Vũ của ta để uy hiếp Họa Minh nhận tội mà.”

Anh nghe vậy thì nhíu mày, mọi chuyện mà người phụ nữ trước mặt nói là thật hay giả? Nó hoàn toàn khác trong suy nghĩ của anh, từ gia cảnh đến địa vị, sao lại có thể khác xa đến thế?

“Còn đứa bé kia, hình như là Họa Minh bị em gái gài bẫy, qua đêm với một người đàn ông lạ mặt. Nhưng nó không bỏ con, cố gắng sinh đứa bé ra rồi nuôi lớn. Đến bây giờ cha của đứa nhỏ là ai, con bé cũng không biết. Mà ta nghĩ, cũng chẳng cần phải biết để làm gì, càng thêm đau khổ.”