Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 4: Lời lẽ cay độc



Đôi mắt lạnh băng nhưng trong lòng anh đã dấy lên nghi ngờ. Cô cùng em gái nói chuyện lại mờ ám như vậy, chắc hẳn là có chuyện giấu hắn.

Nhìn tên Mạc Du Cẩn vẫn đang ngắm hai chị em trò chuyện, nhưng thực ra đôi mắt đó đang quan sát thái độ của Thẩm Họa Minh. Cô từ một người con gái bồng bột, không hiểu chuyện biến thành một người điềm tĩnh, trầm lặng đúng là khiến cho người ta không ngờ.

Nhưng hắn lại cảm thấy, sau khi cô thay đổi lại càng trở nên quyến rũ và mang phần bí ẩn hơn trước. Người con gái này khơi lên hứng thú của hắn, kẻ trước đây bị hắn bỏ rơi, nay lại nhặt về thưởng thức cũng không tệ. Chỉ là với thân phận hiện tại, việc qua lại sẽ vô cùng khó khăn, nhưng nó lại kích thích hắn.

Ánh mắt nóng rực đó khiến cho Hoắc Viễn Thành cảm thấy khó chịu, anh không những không vừa mắt hắn mà còn có chút đề phòng, chỉ là một chút cũng không muốn để lộ. Quay sang nhìn Thẩm Họa Minh, thấy sắc mặt cô biến đổi, nhưng anh vẫn không muốn hỏi gì.

Mãi cho đến khi Thẩm Liên Đình ngồi cạnh chồng sắp cưới của ả, anh đã có những câu hỏi cần đáp án ngay lập tức.

Thẩm Liên Đình nhìn thấy sắc mặt anh không vui, liền nghĩ cô đã chọc tức tên hung thần này thì đắc ý, nhưng vẫn mang gương mặt ngưỡng mộ mà cất tiếng.

“Chị, chị và anh rể thật hạnh phúc. Anh rể đã bị tật rồi mà chị vẫn còn thương anh ấy, anh ấy cũng không vì chuyện xưa mà tính toán với chị. Hai người quả thực khiến cho người ta ngưỡng mộ.”

Lời nói đâm chọc của cô ta cất lên khiến cho đôi mắt của Thẩm Họa Minh hiện lên tia mỉa mai. Cô cất tiếng cười, nhưng không phải vui vẻ, mà là trào phúng.

Thẩm Liên Đình là đang ám chỉ Hoắc Viễn Thành bị tai nạn, gián tiếp gán mác hung thủ gây tai nạn cho Thẩm Họa Minh. Cô trước đây nghĩ cô em gái này không đơn giản, bây giờ đã có thể chứng minh được điều đó.

“Em quá khen. Nếu không phải vì năm xưa chị đã mất một số thứ, một số thứ không cần thiết bị cướp đi thì sao có thể nhận lại được hạnh phúc thế này?”

Nghe xong, Mạc Du Cẩn như chột dạ, hắn liếc cô một cái. Nhưng ngay sau đó liền nhận lại ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông bên cạnh cô.

Hoắc Viên Thành từ đầu đến cuối vẫn nghi ngờ rằng Mạc Du Cẩn đối với cô là không bình thường, giữa hai người chắc hẳn là có gì đó giấu anh. Nhưng hiện tại, anh lại không muốn hỏi.

Thẩm Liên Đình cười nói một lúc, không lâu sau thì cùng với Mạc Du Cẩn rời đi. Đến lúc này, Hoắc Viễn Thành mới cất tiếng.

“Dìu tôi lên lầu.”

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe theo.

Sau khi đỡ anh ngồi xuống giường, sắc mặt của anh lại càng thêm khó coi, những câu hỏi chất vấn cất lên.

“Khi nãy cô và cô ta đã nói những chuyện gì?”

“Không liên quan gì đến anh.” - Cô lạnh lùng đáp lời, tâm trạng tồi tệ khiến cho câu trả lời trở nên thiếu kiên nhẫn.

Hắn nghe vậy thì mỉm cười, từng lời nói bá đạo rót vào tai cô.

“Không liên quan đến tôi? Hừm, cô nên biết bây giờ chúng ta là quan hệ gì, đừng hòng chống đối tôi.”

“Tôi muốn đến hôn lễ của Thẩm Liên Đình.”

“Hình như là hai chị em cô rất ghét nhau, vậy đến hôn lễ của cô ta để làm gì?”

“Dù gì cô ta vẫn là em gái tôi.” - Cô không thể tiết lộ chuyện bị Thẩm Liên Đình uy hiếp, càng không thể cho người khác biết cô đã có một đứa con gái trước khi kết hôn. Nếu chuyện này bị phanh phui, chắc chắn con gái cô sẽ gặp bất lợi.

“Hừm, tôi thấy cô là đang nể tình cũ thì đúng hơn.”

“Anh nói gì cơ?” - Cô nhướn mày, không lẽ hắn lại biết được điều gì?

“Cô và tên Mạc Du Cẩn kia, rõ ràng là đã có gian tình. Tôi không tin em gái cô ngu ngốc đến mức không thấy ánh mắt của chồng chưa cưới của mình khi nhìn cô.” - Hắn kéo cổ áo cô lại gần, khiến cho gương mặt của cô phải đối diện với hắn.

Thẩm Họa Minh biết bản thân không thể trốn, đôi mắt kiên cường nhìn thẳng vào hắn.

“Tình cũ thì đã sao? Dù gì tôi vẫn chưa làm gì có lỗi với anh.”

Nghe đến đây, Hoắc Viễn Thành nở nụ cười lạnh lẽo. Không làm gì có lỗi với hắn? Vậy chuyện tai nạn xe năm đó là vô tình gây ra sao? Cô không có lỗi sao? Nhanh như vậy mà đã quên tội ác của mình rồi?

“Tự hỏi lại lòng mình xem, cô quả thực giống như những gì mà bản thân đang thốt lên sao? Không biết xấu hổ?”

“Hừ. Tùy anh nghĩ. Còn nữa, tòa soạn tôi muốn phỏng vấn anh, không biết là anh…”. ngôn tình sủng

Hoắc Viễn Thành nghe vậy thì nhướn mày, hứng thú nhìn người con gái trước mặt. Rõ ràng là muốn xù lông mắng chửi một trận, ấy vậy mà lại nén xuống và chịu đựng. Trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, hắn lập tức lên tiếng.

“Vụ tai nạn đó đã diễn ra quá lâu rồi, bây giờ mới phỏng vấn không phải là quá muộn sao?”

“Những tin tức nóng hổi không bao giờ là muộn. Hơn nữa Hoắc thiếu cũng luôn là chủ đề nóng hổi của các thiếu nữ.”

“Cô đây là muốn tôi phối hợp để tòa soạn các cô nổi lên sao? Cô không sợ tôi sẽ kéo tòa soạn này xuống đến mức phá sản sao?”

“Thế thì đã sao? Ít ra tôi vẫn hoàn thành được nhiệm vụ của mình.”

“Được, vậy thì múa đi, đến khi tôi hài lòng thì có lẽ sẽ suy nghĩ chuyện cho cô phỏng vấn. Còn nữa, khiêu gợi một chút.”

Lời nói càn rỡ của hắn như thể đang làm nhục cô, lòng tự trọng dường như đã bị đạp xuống dưới đất. Nhưng cô chỉ im lặng, bắt đầu múa.

Động tác uyển chuyển, mềm mại, cơ thể di chuyển theo tiết tấu của nền nhạc du dương, tựa như một tấm lụa đào xinh đẹp động lòng người. Hắn nhất thời ngẩn ngơ, kế đến là những động tác rất khó và khoe trọn đường cong trên cơ thể cô.

Thẩm Họa Minh vẫn không để ý đến đôi mắt nóng rực dính trên người mình. Bây giờ quả thực là vô cùng nhục nhã, nhưng cô vẫn đang trong thời gian làm vợ hắn, những gì một người chồng có thể làm, chắc chắn cũng có thể quá đáng hơn. Vậy chi bằng nghe lời, sau này sẽ dễ sống.

Hoắc Viễn Thành là người đàn ông như thế nào, sống với hắn chừng ấy thời gian cô cũng có thể hiểu được một phần nào đó. Nhưng người đàn ông này quá nguy hiểm, cô không muốn lấn quá sâu vào những thứ không cần thiết.

Chỉ là thật không ngờ, đến cuối cùng cô vẫn bị Thẩm Liên Đình lợi dụng. Nói rằng hạn đến khi Hoắc Viễn Thành hoàn toàn khỏe mạnh, ả sẽ thay cô chăm sóc người đàn ông này, thế nhưng đến hôm nay đến đây đưa thiệp cưới, ả ta căn bản không coi bản hợp đồng đó ra gì. Con gái cưng của cô có thể đang gặp nguy hiểm, nhất định phải tự tìm cách cứu con bé ra rồi rời khỏi nơi này.

Nơi này đã quá nguy hiểm đối với mẹ con cô. Chỉ cần hai người đoàn tụ, cô chắc chắn sẽ đưa con gái cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đầy đau khổ này. Những thứ cô đã chịu trong những năm nay đã là quá đủ.

Người đàn ông ngồi trên giường nhìn cô như đang thưởng ngoạn cảnh đẹp trời cho, cổ họng của hắn khô khan, ngay bây giờ hắn cũng không nhận ra được rằng ánh mắt của mình dành cho cô là như thế nào. Một loại tình cảm khó nói bỗng dâng kên trong lòng. Hắn giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh mà gằn giọng.

“Dừng được rồi. Hừm, cô đúng là biết cách quyến rũ đàn ông. Được, tôi chấp nhận lời mời phỏng vấn.”

“Cảm ơn đã hợp tác.” - Những động tác uyển chuyển dừng lại, cô từ tốn trả lời, giọng nói lạnh lùng nhưng mang phần biết ơn.