Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1007



Thái độ của Triệu An rất kiên quyết, không ai có thể thay đổi được quyết định của anh ta đâu.

Trong lúc mọi người đang căng thẳng thì Dương Tâm đi ra nói với Triệu An: “Anh vào với cô ấy đi, hãy chú ý sát sao đến tình hình của cô ấy, tôi đi tới phòng thí nghiệm điều chế ít thuốc rồi quay lại.”

Triệu An gật đầu rồi anh ta xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Dương Tâm nói với bố Lê: “Bác à, con gái nhà họ Phó nhất định sẽ phải chịu báo ứng, bác đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, càng không nên ảnh hưởng tới tâm trạng của Lê Vãn Trinh nữa. Lúc ở bên cô ấy thì bác khuyên nhủ cô ấy nhiều một chút. Cháu đi đến phòng thí nghiệm điều chế thuốc trước đã, khi nào cháu về thì nói chuyện sau.”

“…”

Buổi tối bên trong phòng ngủ ở nông trang.

Trần Cát Phượng nằm trong lòng của ông hai Hải, bà ta trách mắng: “Chừng nào anh bỏ mẫu dạ xoa nhà anh rồi cho em một danh phận đường đường chính chính vậy.”

Ánh mắt của ông hai Hải có phần tránh né.

Ông ta tốn rất nhiều tinh thần và sức lực của mình để đối phó với người phụ nữ này, khiến người phụ nữ này có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có chỉ vì muốn có được thế lực trong tay bà ta thôi.

Ông ta chỉ cần dỗ dành cho bà ta vui vẻ thì mới có thể mượn thế lực của bà ta để chống lại Ám Long, nuốt chửng Ám Long từng chút từng chút một.

“Em yêu à, em cứ yên tâm đi, đợi sau khi em giúp anh chiếm được Ám Long thì anh sẽ để cho em trở thành bà chủ của Ám Long.”

Trần Cát Phượng mỉm cười.

Bà ta đâu phải kẻ ngu đâu, trước khi ông già này để bà ta lên làm vợ thì bà ta sẽ không cố gắng hết sức giúp đỡ ông ta đâu.

Dù sao thì cũng phải nên đề phòng người khác chứ kể cả đó là có người đàn ông lăn lộn trên giường với mình lâu năm đi chăng nữa.

“Cái này thì đến khi đó rồi nói sau, em đã bảo Thẩm Thành tha cho Tô Yến rồi nhưng nó không chịu đồng ý. Em cho anh ba ngày để suy nghĩ đấy nhân lúc rảnh rỗi nhanh chóng thu xếp người đưa em và Thanh Vi rời khỏi Hải Thành đi.”

Ông hai Hải gật đầu, ông ta nói: “Được, đến lúc đó anh còn có thể tương kế tựu kế giúp Thẩm Thành cứu ông già của nó để cho nó nợ anh một món nợ ân tình nữa.”

Trần Cát Phượng vỗ lên ngực ông ta một cái rồi nói: “Anh đúng là giỏi tính kế thật đấy, đến cả cái này cũng lợi dụng được. Em khuyên anh một câu anh nhất định phải hành động cẩn thận đấy. Mấy người Dương Tâm, Lục Gia Bách và Thẩm Thành ở cạnh nhau đáng sợ lắm đấy.”

“Ừ, đêm mai anh sẽ sắp xếp cho người đưa hai người rời đi.”

“Vâng ạ.”

Cũng vào lúc đó, ở trong biệt thự nhà họ Triệu.

Triệu An đứng trước bàn trà, anh ta lạnh lùng nhìn Phó Linh Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.

Triệu An đưa mắt nhìn xuống bụng của Phó Linh Ngọc, sự tàn bạo hiện lên ở ấn đường càng lúc càng dày đặc.

Lúc trước Triệu An còn cho rằng lấy mầm mống của người đàn ông khác bơm vào người của Phó Linh Ngọc có hơi độc ác nhưng bây giờ xem ra chỉ có dùng cách này thì mới có thể khiến cho cô ta không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa mà thôi.

“Tôi chưa từng chạm vào cô sao cô mang thai được hay vậy. Cô đừng nói với tôi là cậu nhỏ của tôi lén lút bay ra ngoài rồi gieo mầm mống vào người cô đấy nhé.”