Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1011



Người phụ nữ này đã ban tặng cho cô ấy mọi điều bất hạnh trong cuộc đời.

Cánh tay trái bị chặt đứt, con trai chết thảm, tử cung bị cắt mất, người phụ nữ này đã gây ra tất cả những chuyện này cho cô ấy hết.

Cuối cùng sự thù hận sục sôi trong người Lạc Hà cũng bùng nổ, cô ấy bước nhanh tới trước hình giá, cố ấy cầm cái dao găm trên bàn rồi đâm mạnh vào người Tô Yến.

Tô Yến bị dán băng dính ở miệng, cô ta muốn kêu nhưng lại không kêu được ra tiếng, cả gương mặt cô ta đều trở nên vặn vẹo, cơ thể run lên không ngừng bởi vì quá đau đớn.

Lạc Hà buông tay đang cầm dao găm ra, cô ấy đưa tay lên xé miếng băng dính đang dán trên miệng của Tô Yến ra.

“A a a a a.”

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong căn mật thất trống trải tối tăm, giống như ác ma đang bò lên từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Lạc Hà rút dao găm ở trên bả vai của Tô Yến ra, máu bắn lên gương mặt của cô ấy.

Nhưng cô ấy lại không hề chớp mắt lấy một lần, hình ảnh Hữu Hữu chết thảm vô cùng ở trên bàn mổ đang không ngừng hiện lên trong đầu cô ấy, nó giống như một đoạn phim lặp đi lặp lại kích thích thần kinh của cô ấy.

Lạc Hà lại ra tay thêm một lần nữa, lần này con dao lại găm lên bả vai bên kia của Tô Yến.

Tiếng thét chói ta kèm theo cả tiếng kêu la thảm thiết vang lên bên tai không ngừng.

Nam Kiên đứng ở cửa ra vào lạnh lùng nhìn cảnh tượng đang diễn ra, ánh mắt anh ta bình tĩnh không có lấy một chút xao động nào cả.

Người phụ nữ này bị đè nén quá lâu rồi, nếu như không để cho cô ấy trút giận một chút vậy thì cô ấy sẽ bức ép mình đến phát điên mất thôi.

Chỉ là để cho Lạc Hà trút giận một chút thôi, Nam Kiên cũng không thể trơ mắt nhìn Lạc Hà đâm chết Tô Yến được bởi vì cô ấy vẫn cần con khốn Tô Yến kia rửa sạch tội danh trên người mình nữa.

“Lạc Hà, em định cứ thế mà đâm chết cô ta ư, vậy thì hời cho cô ta quá, em cứ giữ cô ta lại rồi từ từ giày vò chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Nam Kiên không nói giữ người phụ nữ này lại để rửa sạch tội danh trên người Lạc Hà, bởi vì anh ta biết rất rõ chuyện này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì với cô ấy nữa rồi.

Lạc Hà ước gì có thể chết sớm một chút, đối với cô ấy mà nói có rửa sạch được tội danh hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Thế nên lý do duy nhất Nam Kiên có thể dùng để ngăn cản hành động điên rồ này của Lạc Hà cũng chỉ là dụ dỗ cô ấy giữ lại Tô Yến để từ từ giày vò cô ta thôi.

Lạc Hà mỉm cười lạnh lùng, cô ấy cắn răng nói: “Nếu như hôm nay tôi cứ muốn giết chết cô ta thì sao, anh còn định ngăn cản tôi nữa không?”

“Vậy thì em cứ giết chết cô ta đi.”

Nói xong Nam Kiên xoay người rời khỏi mật thất.

Trong nửa tiếng tiếp theo trong mật thất vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết đứt quãng, nó vang vọng trong hành lang vốn đã rất âm u còn thêm vài phần yên tĩnh nữa.

Bên trong phòng làm việc chính ở gia tộc Hải Nhân.

Ông chủ Hải nheo mắt lại nhìn con gái mình đang quỳ trước mặt mình, ông ta nói: “Chẳng phải bố bảo con cố gắng nghỉ ngơi ở trong biệt thự sao, sao con lại chạy tới chỗ của bố rồi?”

Hải Cẩn cúi đầu xuống nói: “Bố ơi, con còn là con gái của bố không?”

Ông chủ Hải im lặng không lên tiếng.

Nếu như ông ta không coi cô ta là con gái thì tại sao ông ta lại nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ mạng sống của cô ta cơ chứ.