Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1049



Lục Gia Bách cúi người xuống hôn lên môi của cô, nói hàm hồ không rõ: “Thật xin lỗi, lại phải rời xa em một khoảng thời gian rồi, chờ anh giải quyết sạch sẽ nội loạn trong Ám Long, liền giao quyền hành cho Lạc Hồ và Nam Kiên, từ nay về sau chỗ nào anh cũng không đi nữa, chỉ ở bên cạnh em, bảo vệ em.”

Ngón tay của Dương Tâm dán trên ngực của anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh có lực của anh, suy nghĩ lại đang phiêu đãng.

Cô luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không phát hiện được là chỗ nào không đúng.

Có phải là cô đã quên không nghĩ đến cái gì rồi không, trong lòng cô cứ luôn có cảm giác không ổn.

Một trận trời đất quay cuồng, cô vô thức hét lên.

“Lục Gia Bách, anh đang làm cái gì đấy?’ Cậu Lục ôm cô đi về phía cửa: “Sắp phải chia lìa rồi, chúng ta phải nắm chặt thời gian vào trong phòng vuốt ve an ủi nhau chứ?”

Khuôn mặt của Dương Tâm đỏ lên, đưa tay đánh anh một cái: “Giữa ban ngày ban mặt anh có thể đứng đắn một chút hay không?”

“Có thể đứng đắn đối với người khác, nhưng không thể quá đứng đắn với cô vợ của mình được.”

“……”



Vùng ngoại ô thành phố.

Nghĩa địa công cộng Bạch Lạc.

Hai bóng dáng đứng trong gió tuyết, lẳng lặng nhìn chăm chú bia mộ không có tên trước mặt.

Hai mắt của Lạc Hà đỏ ngầu, trong mắt có hơi nước óng ánh đang ngưng tụ.

Nam Kiên nhìn ngôi mộ trước mắt, thân thể thon dài thẳng tắp đang khe khẽ run rẩy.

Tuy anh ta không được trải qua trận tai nạn xe cộ kia, nhưng đứng ở chỗ này, vẫn như in cảm nhận được vết máu loang lổ đó.

Con cái vốn là lễ vật quý giá mà trời xanh ban cho những bậc làm cha làm mẹ.

Nhưng con của anh ta lại chết trong tội nghiệt, trước khi chết cũng chưa được gặp bố ruột của mình lần nào.

Sự tồn tại của cậu, không người nào biết đến.

Giống như cậu bé chỉ là khách qua đường, lặng lẽ đi qua không một tiếng động.

Cũng không để lại bất kì dấu vết nào.

“Hữu Hữu, bố và mẹ con tới thăm con đây, con có phải đã trở thành thiên sứ bây giờ đang ở trên trời nhìn chúng ta hay không, nếu như con thương mẹ, thì hãy giúp cô ấy vui vẻ một chút, để cô ấy sống nốt quãng đời còn lại một cánh an ổn và yên vui, không còn bị những chuyện quá khứ đau khổ kia giày vò cô ấy nữa.”

Lạc Hà nghiêng đầu nhìn anh, cười mỉa mai nói: “Anh có tư cách gì đưa ra yêu cầu như vậy với con tôi.

Tất cả những bất hạnh này đều là do người làm bố như anh ban cho, Nam Kiên, anh không có tư cách nói chuyện với nó, càng không tư cách yêu cầu nó, nếu như nhìn xong rồi thì cút đi, đừng ở chỗ này làm bẩn đường luân hồi của nó.”

Trong mắt Nam Kiên lóe lên một tia đau xót, môi mỏng khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó nhưng yết hầu lại giống như bị cái gì đó chặn lại.

Lạc Hà mặc kệ anh ta, chân bước đến trước mộ sau đó ngồi xuống, chậm rãi đưa tay ra vuốt ve bia mộ lạnh lẽo, nước mắt ngưng tụ ở vành mắt đã lâu giờ phút này ào ào rơi xuống.