Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 108: Em đi khấu đầu tạ tội với cô ấy!



So sánh với bản thiết kế của Dương Tâm, quả thật đúng là khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Người phụ nữ kia là bậc thầy Huyền Sư, sớm biết như thế, thì trước đây cô ta đã không kén cá chén canh, bỏ lỡ tác phẩm tuyệt vời đó rồi.

Nếu cô ta mặc bộ lễ phục kia lên, nhất định sẽ có thể khiến mọi người xung quanh phải trầm trồ, trở thành người khiến tất cả phải ghen tị ngưỡng mộ.

Nhưng Bây giờ, mọi thứ đều đã đóng băng rồi, cô ta làm gì còn dũng khí liếm mặt đến cầu xin Dương Tâm, nói Dương Tâm tặng cho cô ta quyền sử dụng bản thiết kế.

Cũng là do người phụ nữ trước mặt này, bởi vì đố kị với tài năng của Dương Tâm, xúi giục giật dây cô ta, cho nên bây giờ mới rơi vào cục diện khó xử như này.

“Cô Đỗ, đây là buổi lễ trưởng thành của tôi, mặc loại lễ phục cũ rích lỗi thời này, sao có thể trở thành tâm điểm của toàn trường được? Là một nhà thiết kế, cô phải không ngừng sáng tạo đổi mới mới đúng chứ, đừng cứ mãi giậm chân tại chỗ, sẽ rất dễ bị đào thải đấy.”

Nụ cười trên mặt của Đỗ Như Linh cứng đờ.

Sáng tạo đổi mới?

Giống như Dương Tâm có thể thêm yếu tố gợi cảm và hở hang vào trang phục truyền thống sao?

Mấy ngày nay, cô ta đã thử, nhưng chẳng vẽ được cái gì ra ngô ra khoai cả, rất khó coi.

Trừ phi cô ta sao chép ý tưởng thiết kế của Dương Tâm, bằng không, thì đời này, cô ta cũng không thể thiết kế ra được một bộ lễ phục thời thượng được.

Nhổ vào!

Chết tiệt, tại sao mình lại bắt đầu có cái tư tưởng đi ‘liếm gót’ ả đàn bà kia rồi?

Ả đàn bà kia đã phá vỡ kiểu cách trang phục truyền thống, sẽ có ngày bị tẩy chay cho xem.

Cô ta đợi ngày đó!

“Cô ba, kiểu dáng lễ phục trong buổi lễ trưởng thành của cả mười tiểu thư khuê các đều là như thế này, cô đương nhiên cũng có thể dùng.”

‘Bộp’ Lục Thanh Thanh cầm bản vẽ trong tay hung hăng đập xuống mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô có ý gì? Muốn nói tôi không xứng mặc một bộ lễ phục kiểu cách mới đúng không? Bản thân cô không có tài năng thiết kế, còn viện lý do tìm cớ, Đỗ Như Linh, trên thế giới này có vô số nhà thiết kế, tôi tùy tiện bỏ ra mấy trăm triệu cũng có thể mời được một người xuất sắc hơn cô.”

Sắc mặt của Đỗ Như Linh tái nhợt, cái con nhóc điêu ngoa này có ý gì?

Không muốn dùng bản thiết kế của mình sao?

Nếu như không muốn dùng bản thiết kế của cô ta, thì làm sao cô ta có thể được đề cử là ứng cử viên cho các buổi lễ thời trang long trọng được? Làm sao có thể giành được danh hiệu nhà thiết kế số một đây?

“Cô, cô ba, cô cho tôi thời gian thêm một tuần, tôi nhất định sẽ thiết kế ra được bộ lễ phục khiến cô hài lòng.”

“Một tuần?” Lục Thanh Thanh bỗng cất giọng cao vút, tức giận nói: “Buổi lễ trưởng thành của tôi chỉ còn có nửa tháng nữa thôi, cô lại bảo cho cô một tuần để vẽ lại? Nếu hiệu quả vừa ý tôi thì còn tốt, nhưng nếu không đạt yêu cầu của tôi, đến lúc đó thì phải làm thế nào? Lại cho cô thêm một tuần nữa để vẽ lại sao? Chờ cô vẽ xong, thì buổi lễ trưởng thành của tôi cũng kết thúc rồi.”

“Đúng vậy, thật sự xin lỗi cô ba, năm ngày, cô cho tôi thời gian thêm năm ngày, tôi nhất…”

Không đợi cô ta nói xong, Lục Thanh Thanh đã cầm lấy túi xách, đi thẳng ra ngoài.

“Tôi đi tìm người khác, không phiền cô Đỗ nữa. Còn về phần ứng cử viên buổi lễ trao giải thời trang, cô cứ đợi thêm bốn năm nữa đi, nâng cao tay nghề của bản thân, nếu không, thì đừng nói là bốn năm sau, thậm chí bốn mươi năm nữa, cô cũng đừng mong sẽ đủ điều kiện được đề cử.”

Nhìn bóng lưng của cô ta rời đi, Đỗ Như Linh chậm rãi xiết chặt bàn tay đặt ở bên hông thành nắm đấm.

Đều là do Dương Tâm, tất cả đều là do con đàn bà đê tiện kia.

Trước khi ả ta xuất hiện, địa vị của cô ở trong nhà họ Lục đều rất vững chắc, sau khi ả ta đến, tất cả những tình huống tốt đẹp đều bị ả ta phá hỏng.

Làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Làm sao có thể cam lòng được cơ chứ?

Nếu cô không giải quyết ả ta, thì đời này làm sao mình có thể nổi tiếng được chứ?

“Dương Tâm, Dương Tâm, tao hận khong thể rút gân lột da, nghiền nát xương mày.”

Sau khi Lục Thanh Thanh rời khỏi quán cà phê, cô ta trực tiếp đi lên phòng làm việc trên tầng cao nhất.

Lần này cô ta không có mạo muội xông vào mà đến văn phòng thư kí trưởng, để cô ấy thông báo rồi mới dám đi vào.

Lục Gia Bách đang xem tài liệu, liếc cô ta một cái, hỏi: “Tìm anh có việc gì sao?”

Lục Thanh Thanh có hơi khó xử, đầu lưỡi áp sát bên má, ậm ờ nửa ngày, mới ngập ngừng nói ra một câu: “Anh, em rất thích bộ lễ phục do Dương Tâm thiết kế.”

Cô ta thật sự rất thích rất thích, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bản thảo, cô ta đã bị thu hút thật sâu.

Lục Gia Bách nhíu mày, cười mà như không cười nói: “Mấy ngày trước không phải còn gân cổ nói bản thiết kế của cô ấy là sao chép, mặc lên người em sợ làm ô uế thanh danh của em hay sao? Giờ lại thay đổi thái độ, em có thấy rằng là em đang tự vả không?”

Lục Thanh Thanh mấp máy môi, giống như đã hạ quyết tâm, nói thẳng: “Chỉ cần anh có thể lấy được quyền sử dụng bản thiết kế kia, đừng nói là tự vả, anh bảo em đi xin lỗi Dương Tâm cũng được, cô ấy là bậc thầy nổi tiếng, cô ấy có năng lực, cô ấy xứng với danh hiệu nhà thiết kế số một, em có phải khấu đầu tạ tội với cô ấy cũng không sao hết.”

Lục Gia Bách nhẹ nhàng cười, chậm rãi hạ giọng nói: “Em không phải là con nhóc chanh chua sao, nói đi, lần này là ai ở sau lưng xúi giục em, ngoại trừ Đỗ Hiểu Linh ra, thì còn có thể là ai được nữa chứ?”

“Cái này…” Lục Thanh Thanh hơi do dự, cô có nên nói ra Dương Nhã không?

Mấy ngày nay phát sinh hiểu nhầm với Dương Tâm, đều là do ả đàn bà Dương Nhã kia khích bác ly gián, bây giờ, suy nghĩ kĩ lại một chút, cô ta mới phát hiện, hình như bản thân mình đã bị người ta sử dụng như một vũ khí.

“Làm sao, bị người khác lợi dụng chẳng những không khó chịu, còn định bao che nhận tội thay cho cô ta hay sao? Em mà cũng là thánh mẫu bạch liên đấy à?”

“Không phải đâu.” Lục Thanh Thanh cắn răng, ngữ điệu ngập tràn căm hận nói: “Em sai rồi, đem những lời anh dạy bảo mấy năm nay vứt cho chó ăn, nghe lời xúi giục của người ta, không phân rõ đúng sai, lát nữa về nhà em sẽ quỳ ở trong từ đường tự kiểm điểm lại bản thân, còn về phần ai xúi giục em, trong lòng anh chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, hỏi em cũng chỉ muốn bắt ép nhận ra được lỗi lầm của mình, bây giờ em thật sự đã biết sai rồi.”

Lục Gia Bách đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đến trước mặt của Lục thanh Thanh, dừng lại, giơ tay xoa đầu cô, bật cười nói: “Những lời dạy bảo mấy năm gần đây vẫn chưa vứt hết cho chó ăn, tự kiểm điểm thì thôi, đi gặp Dương Tâm, nói xin lỗi với cô ấy, đây là chuyện em bắt buộc phải làm, người ta có thành ý vì em mà thiết kế lễ phục, kết quả lại bị em nghi ngờ, đổi lại là ai thì cũng sẽ khó chịu thôi.”

Lục Thanh Thanh khẽ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu như em nói xin lỗi với cô ấy, cô ấy vẫn không chịu trao quyền sử dụng bản thiết kế cho em thì em phải xử lý như thế nào?”

“Em cứ đến gặp, xin lỗi cô ấy, thái độ thành khẩn một chút, việc còn lại cứ giao cho anh.”

“Thật sao?”

“Đi đi, Đoàn Ninh có địa chỉ nhà cô ấy, em đến gặp anh ta lấy thông tin.”

“Vâng.”

Căn hộ Thịnh Cảnh.

Chuông cửa vang lên.

“Nhị Cáp Tử, đi ra mở cửa.”

Nhị Cáp Tử rụt đầu lại, nằm rạp trên mặt đất giả chết.

Thật sự coi nó là đồ ngốc sao.

Lần nào đi ra mở cửa cũng đều bị đạp một cái, sau đó bay trong không trung tạo thành một đường vòng cung, rồi ‘rầm’ một tiếng đập xuống đất.

Nó đã bị chơi rút ra kinh nghiệm rồi.

Có đánh chết nó cũng không đi!

Dương Tùy Ý trừng mắt nhìn nó một cái, từ trên ghế sô pha xoay người đứng lên, bước ra lối vào mở cửa.

Sau khi nhìn thấy người đến, cậu bé lập tức đóng ‘sầm’ cửa lại.

Toang!

Người bố khốn nạn sao lại dám tìm đến tận cửa thế này?

Anh ta e là chưa biết chị Tâm bây giờ tức giận đến mức nào.

Lục tiểu thiếu đi đến, nhướn mày hỏi: “Sao thế, cẩu vật?”

Dương Tùy Ý chỉ tay vào mắt mèo: “Không có mắt à, tự đi mà nhìn đi?”

Ặc.

Lục Minh Minh nhón chân liếc nhìn, sau khi nhìn thấy, hai chân như nhũn ra.

“Là chú khốn nạn, chú ấy, chú ấy, tại sao lại đến đây?”

Dương Tùy Ý giơ tay, đánh vào sau ót cậu bé một cái, hung ác nói: “chết tiệt cậu nhỏ tiếng một tí, đừng để mẹ tôi nghe thấy.”