Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 114: Bệnh máu trắng Kéo theo thù hận!



Đây còn hơn cả sự hận thù!

Dương Tâm có thể cảm thấy vô số ánh mắt đang hướng về phía cô, một trong số đó đặc biệt nóng bỏng, hận không thể đốt cô thành tro tàn.

Cô Đỗ, lần này không phải tôi tát vào mặt cô mà là sếp của cô đã cho cô một cái tát vào mặt.

“Được rồi, giám đốc Lục tốt bụng, tôi không dám trì hoãn nữa.”

Dù sao thân phậncủa hai đứa đã được phơi bày, không thể để người đàn ông này vô tâm mà nghĩ xấu về người phụ nữ của chính em trai mình được.

Cô không sợ anh lại gần, thật ra từ lúc nhận giấy nhận chức, cô đã định sẵn sẽ phải đối phó với anh ta từng phút từng giây một.

Bây giờ trốn tránh không còn ý nghĩa gì hết.

Lục Gia Bách liếc cô một cái, đi về phía cửa thang máy: “Cô cùng tôi đến văn phòng tổng giám đốc trước đi. Tôi có chuyện muốn bàn với cô.”

“Vâng.”

……..

Trong văn phòng cấp cao nhất, Lục Gia Bách rót một ly nước trái cây, đưa cho Dương Tâm.

Sau khi Dương Tâm nhận lấy nó, cô nói một tiếng cảm ơn, và sau đó bắt đầu nói: “Tôi biết giám đốc Lục muốn nói gì với tôi. Về sự tồn tại của Tùy Ý và Tùy Tâm, tôi xin lỗi vì nó đã gây rắc rối cho nhà họ Lục, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho nhà họ Lục phải xấu hổ đâu. Thực ra tôi đã cùng với anh ta nói chuyện rất vui vẻ và thực hiện một số giao dịch riêng tư. Bắt đầu từ hôm nay, các con trai và con gái của tôi không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lục nữa, về sau con trai cưới vợ con gái lấy chồng cũng không liên quan.”

Lời nói vừa dứt, cô im lặng vài giây rồi nói: “Mặc dù tôi và cậu hai nhà họ Lục không có kế hoạch lập gia đình, nhưng xét từ góc độ quan hệ giữa con người với nhau, hai đứa trẻ đúng là người nhà họ Lục của các anh, vì thế, tôi sẽ không đứng trên ranh giới của đạo đức mà làm chuyện hoang đường như vậy, về sau tôi sẽ không gả vào nhà họ Lục, cũng không gả vào nhà họ Trần, cũng hi vọng anh em các người không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”

Lục Gia Bách nhướng mày và mỉm cười.

Ý của người phụ nữ này là muốn nói cô không có bất kì quan hệ gì với Trần Tuấn?

Xem ra cô không có chút tình cảm nào với Trần Tuấn, bằng không sao lại có thể nói những lời không muốn gả vào nhà họ Trần dễ dàng như vậy?

Tuy rằng trong lời nói có cảnh cáo, cảnh cáo hắn đừng động suy nghĩ riêng tư.

Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn rất vui.

Chỉ cần cô không thích Trần Tuấn và không có ý định để Lục Gia Tân chịu trách nhiệm,thì anh sẽ có lòng tin có thể nắm được trái tim cô.

“Tôi hiểu ý của cô Giang, đừng lo lắng, trong công ty, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, ra khỏi công ty, tôi hầu như không gặp cô.”

Nói như vậy, giám đốc Lục, mặt anh có đau không?

Dương Tâm từ trên ghế sô pha đứng lên: “Nếu không còn việc gì, tôi đi ra ngoài trước, làm phiền giám đốc Lục gọi người chỉ đường cho tôi đến văn phòng của giám đốc thiết kế.”

Lục Gia Bách nhướng mày, vươn tay về phía văn phòng đối diện văn phòng giám đốc, nở nụ cười: “Không cần dẫn đường, văn phòng của cô ở ngay đó, nhìn thoáng qua là được.”

“…….”

Người đàn ông này có thể không biết xấu hổ hơn không?

Miệng thì toàn nói lời hay, và hành động thì….

Cô nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn anh, nghiến răng nói: “Vậy thì tôi xin cảm ơn giám đốc Lục đã dày công an bài.”

“Không cần cám ơn cô Giang, mời, xem xem còn thiếu thứ gì không, gọi điện thoại đến phòng thư kí, bảo họ mua cho cô.

“……”

Cô nghĩ lại, hình như cô đang ở trên … tàu của cướp biển!!!

Ngay khi cô bước ra khỏi văn phòng giám đốc, điện thoại di động trong túi xách của cô đổ chuông.

Cô nhìn lại, và cau mày trong tiềm thức.

Lê Vãn…… Lẽ nào….

“Vãn Vãn, có chuyện gì vậy? Bệnh của bé Tả lại tái phát rồi à?”

Sau một lúc im lặng, một giọng nữ có chút mệt mỏi từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tớ vừa cho thằng bé chạy thận, lần này không sao, nhưng thằng bé đang cần thay tủy gấp, mà nhà họ Lê đã tìm gần hết các nơi quyên tặng rồi, nhưng vẫn không tìm thấy tủy phù hợp với thằng bé.”

Dương Tâm đẩy cửa phòng làm việc, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Cô không quan tâm đến văn phòng sang trọng và rộng rãi này, trực tiếp đi thẳng đến cửa sổ kính trong suốt, ánh mắt rơi vào khung cảnh đường phố thành phố nhộn nhịp bên ngoài, cô thở dài một tiếng.

“Vãn Vãn, đừng cố chấp nữa, hãy liên lạc với bố ruột của đứa trẻ, tớ biết trong lòng cậu còn đau lắm, nhưng cậu vẫn phải đối mặt. Bệnh bạch cầu cũng không hơn gì những căn bệnh khác. Cho dù có là bố của thằng bé cũng chưa chắc cứu được nó, hai người có thể sinh một đứa nữa, dùng máu từ cuống rốn của đứa bé mới sinh…..”

“Tâm Tâm.”Cô gái lạnh lùng giọng nói vang lên cắt ngang lời nói còn đang dang dở của cô: “Câu có biết không, thằng bé luôn coi tớ là dì của nó, nó luôn cho rằng nó là con của chị gái tớ và anh rể, nếu như tớ đi tìm bố cho nó, vậy thân phận của nó thật sự không giấu nổi nữa.”

Trong mắt Dương Tâm hiện lên một tia đau xót.

Trong độ tuổi thanh xuân đang tốt đẹp chưa lấy chồng mà đã mang thai, để gia đình khỏi xấu hổ, cô chỉ có thể công bố đứa con của mình là do chị cả của cô sinh ra.

Cô hiểu nỗi đau của cô ấy!!

“Nhưng … nếu cậu không nói ai là bố của đứa trẻ,thằng bé phải làm sao đây? Có lẽ cậu có thể đến gặp riêng bố của đứa bé và bế thằng bé đi ghép tủy. Nếu tủy của anh ta phù hợp, vậy cứ coi như anh ta là người xa lạ quyện tặng tủy cho thằng bé mà thôi.

“Tâm Tâm, anh ấy có vị hôn thê. Nếu tớ đi tìm anh ấy, sẽ hủy hoại cuộc đời của anh ấy.”

Dương Tâm lặng đi.

Cô không biết cha của thằng bé là ai, và cũng chưa đi điều tra lần nào, đấy là nỗi đau sâu sắc nhất mà Lê Vãn chôn chặt trong lòng, cô không có ý định khoét sâu vào nỗi đau của cô ấy.

“Hơn nữa, tiền sử bệnh của thằng bé hoàn toàn là di truyền từ tớ. Dù mới hơn bảy tuổi nhưng nó đã có thể hoàn thành xét nghiệm quan hệ cha con một cách độc lập. Nếu người đàn ông đó hiến tủy, sẽ không giấu được nó.

Dương Tâm khẽ thở dài: “Nếu là phẫu thuật, tớ có thể cố gắng hết mình, nhưng thằng bé bị ung thư máu, phải cấy ghép tủy xương, nếu không, cho dù tay nghề của tớ có cao siêu đến đâu, cũng sẽ không có khả năng giúp đỡ.”

“Tớ biết rồi.”Lê Vãn chết lặng nói:”Tớ chán quá muốn tìm người để trút bầu tâm sự. Nhân tiện, tớ nghe thằng Tả nói rằng cậu đã làm xét nghiệm quan hệ bố con với cậu hai nhà họ Lục, kết quả cho thấy cả hai là bố con. Bố của Tùy Ý thật sự là Lục Gia Tân sao?”

Dương Tâm vươn tay xoa xoa lông mày: “Nếu mẫu máu mà Tùy Ý gửi cho bé Tả là của Lục Gia Tân, vậy thì chính xác là như vậy. Tớ đã xem xét kết quả xét nghiệm quan hệ bố con đó rồi, không có gì sai sót cả, không hổ danh là thần đồng y học, mới có bảy tuổi mà đã có thể làm ra báo cáo xét nghiệm quan hệ bố con chính xác đến như vậy, ngày sau có thể trở thành trụ cột vững chắc trong lĩnh vực y học, cậu cũng đừng nóng vội quá, nhất định sẽ có cách thôi.”

“Đúng, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Nhân tiện, tớ sẽ trở lại Hà Thành sau hai ngày nữa. Ông nội gọi điện cho tớ và nói rằng một người bạn cũ của ông ấy có một khối u ở phía sau đầu. là khối u ác tính, nó đã trở thành ung thư, nghe nói rằng tớ đang nghiên cứu về lĩnh vực này, muốn gọi tớ qua đó xem một chút, xem có thẻ phẫu thuật cho ông cụ không.”

Dương Tâm cười nhạt: “Cậu quả nhiên là người đứng đầu trong lĩnh vực này. Trở về tớ sẽ mời cậu ăn cơm, thằng Tả thì sao?

Có muốn dẫn nó cùng nhau trở về không?”

“Không, bố ruột của nó … đang ở Hải Thành.”

Dương Tâm nhíu mày.

Bố của cậu bé là người Hải Thành sao???

Vậy phải cùng Lê Vãn có quan hệ thân quen mới đúng.

Nhưng, tại sao đối phương không biết cô ấy mang thai và sinh con? cô ấy lại gọi điện thoại cho mình?