Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 139: Đã chết trên bàn phẫu thuật!



Cảm giác rất quen thuộc.

Đặc biết là trên người cô tỏa ra hơi thở thản nhiên, hình như trùng hợp giống với một ai đó trong quá khứ.

Dương Tâm cảm thấy ánh mắt đánh giá của ông ta, ngẳng đầu nhìn về phía thang máy, ánh mắt đã đụng trúng tầm nhìn của ông ta.

Cái tên này chắc không phải nhận ra cô đấy chứ?

Theo lý mà nói chắc không đâu.

Ba năm trước, khi tiếp xúc với ông ta cô đeo chiếc mặt nạ, chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt ông ta, có lẽ ông không biết cô trông như thế nào.

Sau khi lộ ra vẻ mặt tươi cười hời hợt với anh ta, Dương Tâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói với bà Trần: “Bác gái à, sắp đến trưa rồi, chúng ta vào bếp xem có gì không đi.”

Bà Trần làm sao có thẻ từ chối được, bà nhanh chóng đứng dậy khỏi ghé sô pha: “Bác đã nghe tên nhóc Tuần nói từ trước rằng con nấu ăn rất giỏi, các món ăn đủ vị rất ngon, có thể so sánh với các đầu bếp nỗi tiếng của quốc tế. Đi đi đi, chúng ta vào bếp đi, cháu cũng dạy cho cô vài món.”

Khi đi qua cửa thang máy, Dương Tâm lại cười liếc nhìn Bạch Chước rồi mới cùng bà Trần vào bếp.

Trong lòng Bạch Chước càng thêm nghi hoặc.

Nhát định ông ta biết người phụ nữ này, nhưng chính là không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

“Giáo sư Bạch, giáo sư Bạch…”

Trần Dự gọi máy lần bên tai ông ta, lúc này mới kéo tâm tư đang lơ lửng của ông ta quay về.

“A2? Ô, thật ngại quá, vừa nãy hơi mắt tập trung, không biết ông Trần có căn dặn thế nào?”

Trần Dự liếc ông ta, sau đó dẫn ông ta đến chỗ sô pha.

Sau khi đứng trước mặt ông cụ, Trần Dự mở miệng nói: “Bồ à, bệnh của bó không thể trì hoãn kéo dài được, vừa nãy con đã bàn bạc với ông Bach phương pháp chữa trị rồi, ông ấy nói hy vọng chỉ có một hoặc hai phần mười, chúng ta cứ đánh cược được không? Nếu như bồ không chịu phẫu thuật, đợi đến khi ung thư di căn, đến lúc đó hối hận muốn phẫu thuật cũng muộn.”

Ông cụ cằm sắp bài pu-khơ trong tay, xua tay, không để cho ông một chút mặt mũi nào: “Không chữa là không chữa, máy người đừng ép lão già này nữa, không thì ông đây nhảy xuống sông đáy.”

Trần Dự còn muốn mở miệng nhưng đã bị Lục Gia Bách ngăn lại: “Cậu à, cậu đưa giáo sư Bạch đi uống chén trà đi, để cháu nói chuyện với ông ngoại.”

“Cũng được, ông cụ luôn nghe lời cháu, cháu giúp chúng ta có gắng khuyên nhủ ông ấy.”

Lục Gia Bách khẽ gật đâu, nhẹ nhàng ừ với bác sĩ, sau đó nói với ông cụ: “Ông ngoại, chúng ta đi dạo một vòng hồ nhân tạo ở sân sau đi, cháu có chuyện muốn nói với ông.”

Ông cụ mắt hết kiên nhẫn đứng dậy, trừng mắt nói: “Tiểu tử thối, nếu cháu dám khuyên ông phẫu thuật, ông già này sẽ lấy gậy đánh cháu.”

Lục Gia Bách bát đắc dĩ cười nói: “Vâng.”

Cũng không biết hai ông cháu đã nói gì ở vườn hoa, sau hai giờ chiều ông cụ lại đồng ý để Bạch Chước thực hiện phẫu thuật cho ông.

Ông đột ngột đồng ý như vậy khiến tắt cả mọi hai nhà Trần — Lục, bao gồm cả Dương Tâm đều ngạc nhiên.

Nhân lúc rảnh rỗi, Dương Tâm kéo Trần Tuần ra đình nghỉ mát bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Mọi người thật sự đồng ý để Bạch Chước làm phẫu thuật mở hộp sọ cho ông cụ à?”

Trần Tuần giơ tay xoa trán, cảm thán nói: “Bồ anh đồng ý, cô anh đồng ý, thậm chí ngay cả anh họ anh cũng đồng ý, anh ấy còn khuyên được cả ông cụ, anh làm gì có lời nào nói đâu. Tâm Tâm, anh rất lo lắng, Bạch Chước nói ông ta chỉ năm chắc mười phần trăm thôi, ca phẫu thuật quá quá nhiều thứ mang tính không chính xác. Anh sợ ông nội anh sau khi lên bàn phẫu thuật thì không thể xuống nữa.”

Dương Tâm cũng lo lắng.

Trình độ Bạch Chước ra sao, cô biết rất rõ.

Năm đó, Mạc Sầu được mệnh danh là chuyên gia có quyền Uy cao nhất trong lĩnh vực não bộ, Bạch Chước muốn học sở trường của cả đời bà áy, để trình độ y học của bản thân lên một tằng cao hơn.

Nhưng ông ta sau mây năm quấy rầy mà Mạc Sâu vẫn không đồng ý.

Bởi vì vào thời điểm đó, Mạc Sầu đã rất thích thiên phú của cô nên quyết định quyền lại cô tắt cả những gì đã học được trong suốt cuộc đời mình.

Mặc dù không có bái sư, hai người họ cũng không có tình cảm thầy trò, nhưng cô thực sự đã học hết được y thuật của Mạc Sâu.

Sau này Mặc Sâu bị Bạch Chước dây dưa đến phiền, thể là đẩy cô ra nói với Bạch Chước: “Chỉ cần cậu có thể thắng cô gái này, tôi sẽ nhận cậu làm học trò. Ngược lại nếu như cậu thua thì cút đi càng xa càng tốt.”

Trận đầu rất đơn giản.

Mạc Sâu chọn hai bệnh nhân bị ung thư não giai đoạn cuối từ trong bệnh viện và nói với họ rằng cả hai đã bước vào thời gian đếm ngược đền cái chết, phân công chỉ định mỗi người điều trị cho một người. Ai có thể giữ được tuồi thọ của bệnh nhân trong ba tháng thì sẽ chiến thắng.

Còn về chuyện xảy ra sau đó, không cần nói cũng có thể đoán được.

Cô đã làm được, cô đã làm cho bệnh nhân ung thư não sống thêm được ba tháng.

Còn Bạch Chước, khi anh ta phẩu thuật cho một bệnh nhân còn lại, đối phương đã chết ngay trên bàn mỗ.

Cuối cùng, cô đã lấy thân phận người vô danh thắng được Bạch Chước.

Nói như vậy thì Bạch Chước không thể nhận Mạc Sâu làm thây, toàn bộ đều là phần thưởng xin được của bà ấy.

Thù này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi cô đã gián tiếp hủy hoại hy vọng vươn tới đỉnh cao của y học của Bạch Chước.

Sau ba năm, cô không nghĩ rằng trình độ y học của Bạch Chước đã có một bước tiền nhảy vọt, mặc dù bệnh nhân mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối năm đó nghiêm trọng hơn tình trạng của ông cụ Trần một chút, nhưng cái chết ngay trên bàn mỏ của người cũng đủ để chứng minh phương án điều trị của Bạch Chước có vần đề.

Cô biết rõ y thuật của ông ta thế nào mà còn giương mắt nhìn ông ta phẫu thuật cho ông cụ, thử họi cô đã phụ lòng ai?

Sợ là bà ngoại và mẹ ở dưới lòng đất trái tim đều nguội lạnh.

Nghĩ đến đây, cô túm lây cánh tay của Trần Tuần, gắp gáp nói: “Trần Tuần, anh hãy tin em, tin tưởng em có thể cứu được ông ngoại Trần thông qua cách khác. Cho em thời gian một tuần, em chỉ cần một tuần thôi, chắc chắn có thể tìm được người có thể thực hiện ca phẫn thuật này. Cô ấy… chỉ ít nắm chắc được năm mươi phân trăm.”

Sắc mặt Trần Tuần lộ ra vẻ vui mừng, năm mươi phần trăm, vậy thì tỉ lệ được sống lớn hơn nhiều rồi.

“Tâm Tâm, không phải là em quen biết người vô danh đấy chứ?”

Dương Tâm mím môi, sau một hồi lâu im lặng mới từ từ nói: “Thật ra em chính là người vô danh.”

Trần Tuần mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Em, em thật sự là người vô danh?”

Nói xong, anh lại phá lên cười: “Anh đã sớm đoán ra rồi, em có thể là Huyền Sương, sao không thể là người vô danh chứ?”

Dương Tâm lắc đâu, cảm thán nói: “Người vô danh bây giờ không giống người vô danh ba năm trước đâu, em bây giờ đến dao phẫu thuật còn chẳng cằm ni.”

Nói đến đây, cô im lặng một lúc lâu mới thu hết can đảm để kể cho anh nghe ngắn gọn về những gì đã xảy ra ba năm trước.

Sau khi nghe xong, trong hai mắt lộ ra vẻ xót thương luyến tiếc: “Tâm Tâm, anh…”

Dương Tâm nhàn nhạt nói: “Hai ngày trước em biết được nguồn gốc mối quan hệ của bà ngoại em và ông cụ từ chính miệng ông ấy, em đã hạ quyết tâm cứu ông áy, vì vậy em đã rời khỏi nhà họ Trần đến phòng thí nghiệm của Lê Vãn, lên bàn phẫu thuật một lần nữa. Em đã đau đớn phát hiện mình không có cách nào thoát khỏi bóng đen ấy. Khi em cầm dao phẫu thuật, em sẽ không thể khống chế được mà run rây.”

Trần Tuần mím đôi môi mỏng, biết được năm đó cô đã trải qua chuyện gì, trong làm anh lại không muốn ép cô.

Nhưng trước mắt anh là sinh mạng của ông nội ruột anh. Anh thật có thể bỏ qua chữ hiểu không quản mà chỉ quan tâm đến cảm xúc của cô sao?

“Tâm Tâm, là nhà họ Trần làm khó em rồi.”