Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 143: Hủy hoại khuôn mặt mày



Dương Tâm hơi nhíu mày.

Với thân thủ của mình, không khó để đối phó với máy tên xã hội đen này, nhiều nhát là trong quá trình đánh nhau bị thương vài chỗ thôi.

Nhưng một khi họ trói cô ấy lại, cô ấy chỉ có thể bị giết thịt.

Với lòng căm thù của Ngô Thiến dành cho cô, chẳng phải hận không thể ăn tươi nuốt sống cô hay sao?

Sinh tử của cô là chuyện nhỏ, ai có thể đảm bảo sau khi bị bắt nữ nhân này sẽ thả cô đi như đã thỏa thuận? Thấy cô do dự, Ngô Thiền không khỏi chế nhạo: “ Mày không sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để đổi lầy mạng sống của con trai mình? Mày là muốn kéo dài thời gian cho bản thân mình, có tỏ ra mình xinh đẹp sáng chói, nhưng thật ra đã ngắm sâu vào trong tủy, tao phỉ nhổ vào.”

Nói xong, cánh tay đang cầm dao của cô đột nhiên di chuyển xuống, lưỡi dao trực tiếp chạm vào động mạch cổ của thằng bé. “Dương Tâm, mày nên biết hậu quả của nhát dao này. Nếu tao cắt vào chỗ động mạch này, có trời cũng không cứu được con trai mày, nếu tao không giết được mày, chỉ có thể kéo con trai mày cùng chết.”

Dương Tâm vô thức tiền lên một bước, nghiến răng nghiền lợi, từ trong hàm răng nén ra một chữ: “ Để cho người của mày tới trói tao, tao sẽ không chống cự, với điều kiện mày phải thả con trai của tao đi, bằng không thì nhà họ Lục sợ là sẽ không tha cho mày.”

Tuy rằng cô rất ghét có quan hệ với nhà họ Lục, nhưng bây giờ sống chết mặc bay, cô cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, nếu nhà họ Lục có thể làm người phụ nữ này hoảng sợ thì thật tuyệt.

Ngô Thiền cười lớn, và cô cảm thấy rất sảng khoái khi nhìn thấy vẻ mặt nghẹt thở của Dương Tâm.

“Các người còn đang đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem con đàn bà này trói lại.”

“ Vâng.”

Hai tên giang hồ khốn kiếp cằm sợi dây thừng đi tới, kéo hai cánh tay của Dương Tâm về phía sau, cằm lấy sợi dây buộc chặt tay cô lại.

Ánh mắt Dương Tâm lạnh lùng nhìn Ngô Thiến, gằn từng chữ: “Đừng tưởng rằng trói tay tao thì mày có thẻ chế ngự được tạo, tao mà muốn giết mày, chỉ cần ra tay trong nháy mắt, Ngô Thiền, mày tốt nhát là giữ lời hứa thả con tao ra, nếu không, những người có mặt ở đây đừng hòng sống sót.”

Thân thể của Ngô Thiền không khỏi run lên hai cái, cô nhìn thấy hàng nghìn viên đạn trong đôi mắt băng giá của Dương Tâm, muốn máu chảy thành sông, người phụ nữ tại sao lại điên cuồng như thế?

Vào lúc đó, cô khó có thể nghi ngờ người phụ nữ này sẽ làm theo lời mình nói, rõ ràng là hai tay bị trói, nhưng trực giác trong lòng mách bảo cô, con chó cái này thật sự có thẻ lầy mạng cô trong nháy mắt. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Vứt thằng nhóc này ra, rồi dội nước cho nó tỉnh lại, để nó nhanh cút đi.”

“ Vâng.”

Dương Tâm đã hoàn toàn yên tâm sau khi chứng kiến con trai mình bị một vài tên xã hội đen thả ra.

Chỉ cần đứa nhỏ không sao, dù cho cô ấy có phải đối mặt với phong ba bão táp cũng không hề hắn gì.

“Được rồi, tao đã trả tự do cho con trai mày. Chúng ta nên giải quyết những bắt bình giữa chúng ta ngay.

bây giờ.”

Nói xong, Ngô Thiền cầm dao găm đi tới trước mặt Dương Tâm, để đao lên khuôn mặt thanh tú của cô: “Mày nói nếu tao làm hỏng khuôn mặt của mày thì sẽ có đàn ông nào yêu mày nữa không?”

Dương Tâm lạnh lùng nhìn cô, khẽ nói: “Thử thì sẽ biết, con dao ở trong tay mày, nói nhiều thề làm gì? Muốn phá hủy thì nhanh chóng phá hủy đi.”

Trên mặt Ngô Thiền lộ ra vẻ dữ tơn, cô ta nghiền răng nghiền lợi hỏi: “ Mày cho rằng tao không dám sao?”

Dương Tâm không thèm nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “ Mày dám bắt cóc trẻ em, không có việc gì là mày không làm được, muốn chém muốn giết tùy mày, đừng nói những điều vô nghĩa nữa, tiếp tục đi.”

“ Mày…” Trong mắt Ngô Thiền cháy lên tia lửa giận, nếu có thẻ, cô thật sự không ngại vẽ mặt người phụ nữ này vài đương nét nguệch ngoạc đâu.

Cô ta thừa nhận, chỉ cần điều đó khiến người phụ nữ này cảm tháy tòi tệ, cô ta có thể làm bát cứ điều gì.

Nhưng, bây giờ cô ta thân bắt do kỷ.

“Sao, sợ rồi sao?” Dương Tâm mở mắt ra, liếc cô một cái, chế nhạo: “Tay cầm dao run run như thế sao có thể giết người? Tao đoán là mày chưa giết ai bao giờ, có cần tao dạy cho mày biết giết người là như thế nào không? Trái tim con người là nơi yêu duối nhất, chỉ cần bị đâm một nhát là sẽ chết ngay tại chỗ, không tin thì thử xem.”

Bàn tay đang cằm dao của Ngô Thiền ngày càng run rầy hơn, trong mắt cô ta xẹt qua một tia sụp đồ.

Nữ nhân này nói đúng, cô chưa từng giết ai, ân oán giữa cô và cô ta cũng chưa tới mức sinh tử, nhưng, nghe cô ta khiêu khích, cô làm sao có thể chịu được?

“ Mày, mày câm miệng đi, nếu không tao thực sự sẽ đâm chết mày.”

Dương Tâm nhún vai, cười nói: “Ngô Thiền, mày không phải là người gây ra tội ác tày trời thả tao ra, tao sẽ không báo cảnh sát, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thế nào?”

Ngô Thiến đôi mắt đỏ hoe, hung hăng nhìn chằm chằm cô, hét lớn: “Công việc của tao thì sao? Tình yêu của tao thì sao? Tắt cả những thứ này đều do mày hủy hoại. Làm sao mày có thể bắt tao coi chuyện đó như chuyện chưa từng xảy ra? Dương Tâm, mày là đồ đáng chết, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay?”

Dương Tâm khẽ thở dài, đây là lỗi của nàng sao?

Chính Lục Gia Bách đã sa thải cô, và chính em rễ của cậu ba nhà họ Lục vất bỏ cô, từ đầu đén cuối, cô đều chịu tiếng xấu.

“Vậy thì mày muốn thế nào? Bây giờ chuyện đã xảy ra, chúng ta không thẻ khiến thời gian quay ngược trở lại, nếu không tôi tìm cho cô một công việc mới, về phần bạn trai, tai vạ đến nơi thì hắn tự cao chạy xa bay, cô nên vui mừng vì trước khi kết hôn lại có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, nếu không sẽ hội hận một đời.”

Khi Ngô Thiền nghe cô nói lời này, trong mắt hiện lên một tia hi vọng: “Cô, cô có thẻ để tôi trở về nhà họ Lục được không?”

Dương Tâm nhướng mày nhắc nhở: “Tôi bây giờ là giám đốc thiết kế tại trụ sở chính của Lục thị, hơn nữa chị gái tôi lại là giám đốc nhân sự, Cô nói xem?”

“ Cô, ý của cô là cô có thể đưa tôi quay lại vị trí cũ làm việc?”

“Đúng vậy, cô không có phạm sai lầm nghiêm trọng, sau này theo tôi làm tốt mọi việc, giám đốc Lục sẽ ra mặt giúp đỡ.”

Sau khi Ngô Thiến im lặng một lúc lâu, cô nghiền răng để cho tên xã hội đen ở bên cởi trói cho cô.

Lúc này, tên đại ca đứng sau lưng cô lên tiếng: “Cô Ngô, chuyện của cô đã giải quyết xong, nhưng chúng tôi gặp phiền phức lớn. Nếu người phụ nữ này đến đồn cảnh sát kiện chúng tôi tội bắt cóc, vậy nững người anh em của tôi sẽ phải ăn cơm tù.”

Thân thể Ngô Thiền đột nhiên chắn động: “ Mày, mày có ý gì? Mày muốn làm gì?”

“Làm cái gì?” Tên đại ca cười gần: “Đương nhiên là cô phải nghĩ biện pháp có gắng ngăn cản không cho cô ta báo với cảnh sát, ví dụ như chụp một vài bức ảnh khỏa thân làm bằng chứng đề đe dọa, và sau đó trả cho chúng tôi một khoản phí giấu giềm.”

Nói xong, anh ra hiệu cho mây đứa em xung quanh:“Đưa cô Giang vào bên trong, chăm sóc cô ấy cần thận. Nhớ chụp nhiều ảnh hơn. Sau này nếu cô Giang không nghe lời, đem toàn bộ tắm ảnh này tung ra ngoài.”

“ Vâng.”

Dương Tâm vừa định động thủ, tên đại ca dường như nhìn tháu ý đồ của cô, lạnh lùng nhắc nhở: “Cô Giang, con của cô vẫn ở trong tay thuộc hạ của tôi. Nếu cô không muốn nó chết, xin hãy hợp tác..Nếu cô dám làm tồn thương huynh đệ của tôi, tôi sẽ chặt một ngón tay của con trai cô.”

Sắc mặt Dương Tâm ảm đạm đến đáng sợ.

Hôm nay e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Vì con trai, cho dù bọn họ đối xử như thế nào với cô, cô đều nhẫn nhịn.