Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 156: Dương Tâm chính là người Vô Danh!



Sau khi Lê Vấn Trinh đăng tin thanh minh thì vua Ai Cập cũng thông qua những người phát ngôn của mình mà thông báo một thông tin, nói rằng cô Lê nói không sai, người đã phẫu thuật hộp sọ cho ông ấy năm đó chính là người Vô Danh.

Sở dĩ ông ấy không công bố chuyện này ra ngoài thì bởi vì người Vô Danh là một người không màng danh lợi, lại càng không muốn lộ mặt ra ngoài. Vì để hoàn thành tâm nguyện của cô gái này mà vua Ai Cập đã nhất trí việc này, để mặc cho bên ngoài lầm tưởng rằng cô con gái thứ hai nhà họ Lê là người đã làm phẫu thuật.

Câu cuối cùng vua Ai Cập còn thành tâm thừa nhận sự áy náy của mình với người dân.

Hai tin tức thanh minh được công bố trước sau, đương nhiên là độ tin cậy đã được tăng lên một trăm phần trăm.

Thế nhưng những quần chúng hóng dưa lại không hiểu vì sao bây giờ hai người này lại đột nhiên muốn công bố chuyện năm đó.

Không phải nói rằng người Vô Danh không ham danh lợi, không muốn lộ mặt ra bên ngoài sao?

Vậy việc làm lần này của hai người họ không phải đã đi ngược lại ý định năm đó rồi sao?

Bên trong phòng giam. . Đam Mỹ Hài

Lê Vãn Trinh nói cho Dương Tâm biết tình hình bên ngoài một chút.

“Dương Tâm à, tớ xin lỗi, tớ đã tự tiện công bố chuyện ba năm trước. Sau khi tớ đăng tin thanh mình thì vua Ai Cập cũng đã liên hệ với tớ, sau khi biết được hoàn cảnh của cậu hiện giờ thì ngài ấy cũng đã xác nhận với bên ngoài rằng người Vô Danh chính là người đã phẫu thuật hộp sọ cho ngài ấy.”

Dương Tâm không nhịn được bật cười, cảm thấy có hơi đau đầu đưa tay xoa xoa trán, thở dài lên tiếng: “Tớ chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống nhẹ nhàng yên tĩnh, sao khó khăn như thế? Thân phận Huyền Sương đã bị bại lộ, tớ đã phải vật lộn trong suốt thời gian vừa qua. Bây giờ thân phận người Vô Danh cũng bại lộ, tớ không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ thế nào nữa đấy.”

Lê Vãn Trinh cười hì hì, lên tiếng trêu chọc cô: “Không còn cách nào khác, ông trời không muốn để cậu sống một cuộc sống vô vị suốt phần đời còn lại vì thế mới làm như thế. Tớ đã liên lạc với Huyền Cần, bảo cô ấy lấy giấy phép hành nghề của cậu ra rồi. Ngày mai cậu hãy nói rõ ràng mọi chuyện với người bên phía viện kiểm sát đi, mau ra ngoài đi, cái nhà giam này cũng không phải nơi một người như cậu có thể ở được đâu.”

Dương Tâm cười lắc đầu: “Thật sự không còn cách nào khác sao? Tớ không định sẽ dùng thân phận người Vô Danh để xuất hiện trước mặt mọi người, tấm lòng của bác sĩ cũng không phải thứ tớ muốn dùng để lấy le, tớ cũng không muốn dựa vào thân phận này để nỗi tiếng.”

Lê Vãn Trinh đưa tay nắm lấy tay cô, bắt lực nói: “Bà Lục cắn không chịu nhả, ngay cả Lục Gia Bách cũng dự định sẽ đứng ngoài xem kịch vui, không hề để ý đến việc mẹ của anh ta sẽ bị cậu vả mặt. Nếu đã như thế thì cậu còn khách sáo với bà ta làm gì nữa? Tớ đã nói rồi, cậu phải tạt cho bà ta vài gáo nước lạnh để dẹp bỏ cái tính kiêu ngạo, luôn tự cho mình là đúng của bà ta đi.”

Sau khi Dương Tâm nghe xong thì miễn cưỡng nằm trên bàn, cười khổ lên tiếng: “Cũng đúng nhỉ, chắc chắn bà Lục sẽ không chịu bỏ qua cho tớ. Ngoại trừ để lộ thân phận người Vô Danh của mình thì e rằng cũng không còn cách nào khác. Chủ yếu là bây giờ bệnh tình của ông cụ không thể kéo dài được nữa.

Nếu không thì tớ cứ ở lại đây một thời gian, để bà Lục thả lỏng mấy ngày, bà ta…. Nói thế này thì cũng là người thân của mình.”

Lê Vẫn Trinh cong môi cười trộm.

Lúc còn ở nước ngoài, làm gì có người nào có thể ép người phụ nữ này tới mức phải để lộ hết thân phận này đến thân phận khác. Thế nhưng sau khi trở về Hải Thành thì e rằng cũng chỉ có một mình bà Lục mới có bản lĩnh làm những việc này.

Ngoại ô, ở một biệt thự tư nhân nào đó.

Lúc này có hai người đàn ông đang ngòi trên ghế salon trong phòng khách, một người trông có vẻ hơi lớn tuổi, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi còn người còn lại thì trẻ hơn, ước chừng là khoảng hai mươi tuổi.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện người đàn ông lớn tuổi, sau một hồi do dự thì thử lên tiếng hỏi: “Sư phụ, phán đoán lần này của ngài có căn cứ gì không?”

Bạch Trác quơ quơ chiếc ly rượu vang trong tay, ung dung lên tiếng: “Mấy người trước, lúc chạm mặt với cô Dương tôi đã cảm thấy cô ta có gì đó rất quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào rồi, thế nhưng mãi vẫn không thể nhớ nổi. Hành động của Lê Vãn Trinh và vua Ai Cập hôm nay đã cho thấy rõ người Vô Danh đang lâm vào cảnh khốn cùng, bọn họ định dùng cách này để cứu cô ta. Và trùng hợp thay hôm nay cô Dương kia cũng ở tù, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi nghẹn lời.

Bạch Trác uống cạn ly rượu trong tay, kiên định lên tiếng: “Dương Tâm chắc chắn là người Vô Danh, người Vô Danh chắc chắn là Dương Tâm. Trên đời này cũng chỉ có một mình người Vô Danh mới dám nói rằng nắm chắc một trăm phần trăm có thể loại bỏ khối u ở trung tâm thần kinh.”

Nói đến đây, bàn tay của anh ta đột nhiên dùng sức.

Tiếng “Răng rắc” vang lên, chiếc ly thủy tinh nhanh chóng bị anh ta bóp vỡ.

“Ôi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nếu như không có cô ta thì người thừa kế y thuật của Mạc Sầu chính là tôi, người trở nên ni tiếng trong giới Y Học cũng sẽ là tôi. Người phụ nữ đó đã hủy hoại hết mọi hy vọng của tôi. Mối thù này tôi luôn nghĩ tới cả ngày lẫn đêm, cuối cùng thì hôm nay tôi có thể đòi lại từ chỗ cô ta rồi!”

Người đàn ông trẻ tuổi cau mày nhìn anh ta, im lặng lên tiếng: “Thế sư phụ dự định sẽ làm gì? Sau lưng cô Dương có Lục Gia Bách và Trần Tuần chống lưng, nếu ngài động vào cô ta thì không thể nắm chắc phần thắng, chúng ta không thể xúc động được, chờ khi nào có cơ hội thích hợp thì tính sau.”

“Cơ hội thích hợp sao?” Bạch Trác nở nụ cười thần bí: “Đây chính là thời điểm thích hợp, cậu nói xem nếu trong quá trình cô ta phẫu thuật cho ông cụ Trần xảy ra chuyện gì khiến ông cụ Trần chết trên bàn mỗ vậy thì cô ta sẽ rơi vào tình cảnh gì?”

“Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía ông cụ Trần, nều như trong quá trình phẫu thuật xuất hiện vấn đề gì khiến ông cụ Trần mất mạng vậy thì cô ta sẽ thân bại danh liệt. Thế nhưng sư phụ à nếu chúng ta muốn động tay động chân vào phòng y tế của nhà họ Trần thì là chuyện khó như lên trời luôn ấy.”

Ánh mắt Bạch Trác lóe lên vẻ tàn ác, lên tiếng: “Việc Dương Tâm phẫu thuật cho ông cụ Tần đã là chuyện chắc chắn, thế cậu nói xem nếu cô ta thành công thì ai sẽ là người chịu sự uy hiếp lớn nhất?”

“Ý của ngài là…”

“Một con chốt thí tốt như thế để không thì thật đáng tiếc, phải để cô ta phát huy tác dụng mới được.”

Ngày hôm sau, viện kiểm sát bàn giao hết mọi công tác liên quan tới việc của Dương Tâm sang cho tòa án.

Ban đầu tòa án không máy tình nguyện tiếp nhận vụ án này khiến bên ngoài bắt đầu nỗi lên vô số lời đồn, bắt đầu lộ ra vẻ kỳ quái. Không người nào có thể đoán được rốt cuộc thì bên trong đang cắt giấu điều gì.