Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 160: Gã đàn ông khốn kiếp này, lại bắt đầu động dục rồi!



“Cô Dương, cô thật sự là danh y Người Vô Danh, người phụ nữ thần bí đã ké thừa y bát của ông tổ ngoại khoa “Mạc Sầu” sao?”

“Đúng, đúng vậy, tuy rằng quốc vương đã ra mặt xác nhận cô là Người Vô Danh, và học trò của cô Huyền Cần cũng đã đưa ra bằng chứng xác thực, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng cô có thể chính miệng thừa nhận.”

“Mẹ chồng tôi bị cơn đau bệnh hành hạ mấy năm nay, đều dựa vào bài thuốc mà cô nghiên cứu để chữa trị, cô không chỉ chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi mà còn giúp con gái tôi tìm được phương hướng cho riêng mình, con bé đã thuận lợi trúng tuyển vào đại học y khoa tháng sáu này, nói cái gì muốn trở thành một bác sĩ vĩ đại giống như Người Vô Danh, cống hiến một phần tâm huyết của mình cho giới y học. “

“Cô đã từng tạo phúc cho cả thế giới, nhưng cô lại khiêm tốn đến mức khiến chúng tôi không thể tìm ra cô, tôi cho rằng những người cống hiến phần lớn cho xã hội giống như cô nên nhận được sự tôn trọng và sùng bái của người đời, chứ không phải an phận ở một góc, lặng lẽ không ai biết đến. “

Dương Tâm khẽ cười một tiếng, lùi lại hai bước, cúi đầu thật thấp chào những người thiện ý ấy.

“Không sai, tôi chính là Người Vô Danh, năm đó được ông Mạc xem trọng truyền dạy cho tôi hết những gì mà ông ấy đã học suốt cả đời, để tôi kế thừa y bát, cống hiến cho xã hội những năm qua đều là trách nhiệm của tôi, tuyệt không dám kể công tự mãn, có thể giúp được cho đồng bào bị bệnh tật hành hạ là tôi cảm thấy rất vui rồi, cũng cảm ơn mọi người đã công nhận tôi, cảm ơn. “

Vừa dứt lời, cả hiện trời chìm vào yên lặng.

Sau khi yên lặng vài chục giây, tiếng reo hò đột nhiên vang lên khắp quảng trường rộng lớn.

“Cô Dương chính là Người Vô Danh, cô ấy thật sự là Người Vô Danh.”

“Tôi vui quá, giới y học lại có thể một nhân tài y thuật đạt đến đỉnh cao rồi.”

“Sau này cô ấy còn có thể đào tạo ra một nhóm học trò ưu tú, để những kỹ năng y học tuyệt vời của cô ấy có thể được truyền lại mãi mãi.”

Một phóng viên hỏi: “Cô Dương, xin hỏi sau này cô có trở lại giới y học không? Cô sẽ nhận lời mời vào viện y học quốc gia để vượt qua khó khăn nhát của việc phát triển thuốc chống ung thư?”

Dương Tâm khẽ gật đầu, đối với phóng viên mà nói, sắc mặt của cô không máy tốt, giọng điệu cũng không ôn nhu hiền lành như khi nãy.

“Vần đề này, nghĩ chắc sau này sẽ có cơ quan có thẩm quyền trả lời các người, tôi không nói nhiều nữa, một câu thôi, chỉ cần quốc gia cần tôi, tôi nhất định sẽ không chậm trễ.”

Nói xong, cô đi ra khỏi quảng trường đó.

Nhưng mà hiện tại ở đây có quá nhiều người, cô chỉ mới đi được hai bước, thì đã bị chặn lại bởi đám đông đang tràn lên khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.

Người phụ trách tư pháp ở một bên nói: “Tôi đi cho người điều động cảnh sát đến giữ gìn trật tự, cô Dương, xin chờ một chút.”

Mặc dù Dương Tâm không muốn gây phiền phức cho bọn họ, nợ một khoản ân tình. Nhưng mà bây giờ cô đang bị đám người này vây kín, không dám chắc mình có thể an toàn thoát thân.

“Vậy làm phiền ông rồi.”

Người phụ trách tư pháp nói “không có chỉ” rồi chuẩn bị xoay người rời đi, thì ngay lúc này, cách đám người xuất hiện gây rối này không xa, rất đông vệ sĩ mặc áo đen đang di chuyền về phía Dương Tâm đang đứng.

Xuyên qua đám người, trong nháy mắt Dương Tâm nhìn thấy bóng dáng cao lớn được mắy vệ sĩ vây quanh.

Lục Gia Bách!

Sao anh ta lại đến đây?

Lông mày Dương Tâm bắt giác cau lại.

Đám người chen tới chen lui này, người đàn ông đó cũng không sợ đụng trúng vết thương sau lưng, anh chê tính mạng của mình rẻ tiền, nghĩ chắc lần trước không chết được, lần này muốn chết nữa có phải vậy không?

Anh ta cho rằng số mệnh của mình thật vất vả, cho rằng lần trước mình không chết nhưng lần này lại chết tốt đúng không?

Trong lúc bàng hoàng, Lục Gia Bách đã bước đến trước mặt cô dưới sự hộ tống của một nhóm vệ sĩ.

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Thấy anh ngạc nhiên lắm à?”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh, thì thấy trên trán anh đang lắm thắm mồ hôi, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Xem ra đã đụng trúng vết thương rồi, nếu không thì lông mày của gã đàn ông này cũng không lộ ra vẻ đau đớn như thế.

Đáng đời!

Những người bị tổn thương tim phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng.

Anh ta thì chỉ mới vài ngày thì đã dám chen vào đám đông, để bị thương không đáng đời thì gọi là gì?

Nụ cười trên mặt Lục Gia Bách càng lúc càng rõ dần.

Người phụ nữ không tim không phổi này cũng bắt đầu quan tâm đến anh.

Ừm, đó là một khởi đầu tốt!

“Mọi người xin nghe tôi nói vài câu, ông tôi bây giờ đang nằm trên giường, tính mạng hắp hối. Chậm thêm một phút nữa thì nguy thêm một phần, mọi người có tiện để cô Dương về trước, đợi cô ấy giúp ông ngoại tôi làm phẫu thuật mở hộp sọ, tôi sẽ sắp xếp một cuộc gặp riêng để mọi người có thể trò chuyện vui vẻ với cô ấy, thế nào? “

Điều này…

Những người xung quanh nhìn nhau.

Sau một lúc im lặng, có người lên tiếng: “Tình trạng của ông Trần không thể trì hoãn được nữa, để cô Dương đến nhà họ Trần cứu người đi.”

“Đúng đúng đúng, ngày sau còn dài, dù sao chúng ta cũng đã biết cô Dương chính là danh y Người Vô Danh, sau này còn cơ hội trò chuyện với cô ấy mà, bây giờ đừng làm chậm trễ thời gian đi cứu người của cô ấy.”

Nói rồi, đám người vốn dĩ chặn nghẹt cứng cũng chịu tản ra hai phía, nhường một lối đi đủ cho hai người.

Lục Gia Bách nhìn Dương Tâm mỉm cười, hơi cúi người làm động tác mời.

Dương Tâm lạnh lùng nhìn anh một cái, dẫn đầu bước vào lối đi mà những người kia đã tản ra.

Cậu Lục nhìn bóng lưng đứng thẳng của cô, đôi môi mỏng khẽ câu lên, nở một nụ cười tà mị.

Người phụ nữ khắp người đều là báu vật này, cuối cùng thì anh cũng không bỏ lỡ.

Đời này… như vậy coi như là đủ rồi!

Bên trong xe.

Dương Tâm lạnh lùng nhìn Lục Gia Bách chui vào trong xe, chế nhạo: “Sao không giày vò bản thân chết đi?”

Sau khi đóng cửa xe, Lục Gia Bách mới hoàn toàn thả lỏng, trên khuôn mặt tuần tú dần lộ ra vẻ đau đớn.

Lúc nãy chen vào thì bị một ông già va vào lưng, sức lực không mạnh, nhưng cũng khiến anh chịu đủ rồi.

Ánh mắt của Dương Tâm đảo qua không gian xe nhỏ hẹp một vòng, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc để dưới ghế phụ.

“Cởi đồ ra.”

Lục Gia Bách nheo mắt nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiền lợi lặp lại: “Cởi áo sơ mi ra, ngay, lập tức.”

Như vậy à.

Một ý cười thoáng qua trong mắt sếp Lục, vết thương này, đáng!