Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 164: Ăn cắp bản quyền, các người bị người ta tính kế rồi!



Nói xong, ánh mắt cậu bé liền di chuyền, rơi trên bộ quần áo cô ta cầm trên tay.

“Ai cho cô lục lọi quần áo của tôi, bỏ xuống.”

Đó là của Tâm Tâm mua cho cậu, tổng cộng hai bộ, cậu quý như bảo bối, mỗi ngày đều đổi mặc, người phụ nữ xấu xa này chắc không pHải Vy ghen tị nên muốn xé bộ quần áo này ra chứ?

Nghĩ như vậy, sắc mặt của cậu bé càng âm u thêm vài phần, bước nhanh tới, đoạt lại bộ quần áo trong tay cô ta.

Cần thận xem xét vài vòng xong, sau khi xác định chưa bị phá hỏng, cậu bé hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nghiền lợi nói: “Đồ phụ nữ xấu xa, cô lại muốn giở trò gì vậy?”

Dương Nhã hơi hơi cúi đầu, không chút dấu vết đem nắp bình thuốc giấu vào trong ống tay áo, sau đó vội vàng nói: “Mẹ nghe mấy người hầu nói con rất thích bộ quần áo này, cho nên lên đây nhìn trộm một chút, xem xem con yêu thích cái gì, sau này mẹ cũng mua cho con.”

Lục Minh hừ lạnh hai tiếng, rất không khách khí nói: “Cho dù cô mua thứ giống như đúc, tôi cũng sẽ không thích, ai biết trong bụng cô đang tồn tại cái chủ ý xấu xa gì, mặc đồ cô mua, ngày nào đó tôi chết, cũng không biết vì sao mình chết.”

Dương Nhã bỗng chốc nâng mắt lên, vẻ mặt bi thương nhìn cậu bé, giọng nói nghẹn ngào: “Minh, con rốt cuộc là làm sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con, con làm sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Sao con có thể nghỉ ngờ tắm lòng của mẹ.”

“Thôi dẹp đi.” Cậu bé châm chọc nói: “Cô chỉ ước gì tôi chết sớm một chút, mấy lời nói xằng bậy này.

dùng để lừa bà nội tôi còn được, không lừa được tôi đâu, sau này không cho phép cô bước vào phòng ngủ của tôi, nghe rõ chưa?”

Dương Nhã nắm chặt tay lại, đè ép sự căm phẫn sục sôi trong lòng xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu bé, vẻ mặt đau khổ.

Cậu chủ nhỏ Lục hừ hừ hai tiếng, ánh mắt cậu di chuyền trên mặt cô ta, lúc quét qua cái cổ trắng nõn của cô ta, hơi sửng sốt một chút.

Bên trên đó, hình như là dâu hôn?

Từng mảng từng mảng một.

“Trên cổ cô là cái gì?”

Dương Nhã sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện cổ áo mình không biết từ lúc nào đã bị kéo xuống, lộ ra xương quai xanh, mà bên trên…

Đó là Bạch Trác sáng nay để lại lúc cùng cô ta chơi trò mập mờ.

Chết tiệt!

Thế mà lại bị thằng con hoang Lục Minh này nhìn thấy.

Nếu như để nó biết cô ta ở bên ngoài có đàn ông, cắm một đôi sừng to cho Lục Gia Bách, còn không phải ầm ï đến mọi người đều biết sao?

Đến lúc đó bà già nhà họ Lục kia chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà.

“Mẹ, buổi trưa mẹ ở trong hoa viên nhỗ cổ, bị côn trùng cắn máy cái, làn da có chút dị ứng.” Nói xong, cô ta vô thức kéo áo lên.

Mắt cậu bé khẽ đảo.

Cậu bé ở cùng với người phụ nữ này mấy năm, biết rõ nhất bộ dáng lúc cô ta đang chột dạ.

Chính là bộ dáng hiện tại!

Người phụ nữ này chắc chắn ở bên ngoài làm chuyện gì xấu xa gì rồi.

Xem ra cậu phải điều tra kỹ càng xem gần đây cô ta tiếp xúc với người nào, làm chuyện gì.

“Cô đi ra ngoài, đừng lây bệnh cho tôi.”

Dương Nhã thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu mỉm cười từ ái, xoay người bước ra cửa: “Được được được, mẹ đi ngay, là mẹ suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ tới sẽ lây bệnh cho con.”

Cậu bé liếc mắt xem thường một cái.

Côn trùng cắn sẽ lây bệnh sao?

Người phụ nữ này, chột dạ đến nói năng bừa bãi rồi, nếu cậu không nhìn ra trong lòng cô ta có quỷ, mấy năm này liền sống uỗng phí rồi.

Tập đoàn Lục Thị, phòng tổng giám đốc nhân sự.

“Giám đốc Trần, quản lý bộ phận quan hệ xã hội có chuyện tìm cô.”

Trần Uyên từ trong đống văn kiện lớn ngắng đầu lên, nhìn trợ lý nhỏ ở ngoài cửa một cái, lạnh nhạt nói: “Bảo anh ta tiến vào đi.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da từ bên ngoài bước vào, sau khi đến giữa văn phòng, gật đầu nói: “Giám đốc Trần, về việc ra mắt sản phẩm mới, ở giữa xảy ra một chút vấn đề, người phụ trách hạng mục của tập đoàn LG tìm tới tôi.”

Ngón tay đang cầm bút máy của Trần Uyên hơi hơi xiết một chút, híp mắt nhìn anh ta, nhíu mày nói: “Xảy ra vấn đề? Xảy ra vấn đề gì vậy?”

Quản lý Mục đưa báo chí trong tay cho cô.

Trần Uyên đưa tay nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lần, vẻ mặt thay đổi: “Sao lại thế này? Nhãn hiệu số năm của loạt sản phẩm thời trang trẻ em mới đưa ra của Lục Thị sao có thể dính líu sao chép bộ quần áo thời trang Amy đưa ra hai năm trước?”

Sắc mặt của quản lý Mục cũng rất khó coi, trầm giọng nói: “Tôi lấy bản phác thảo của nhãn hiệu số năm so sánh với bản phác thác bộ quần áo thời trang Amy đưa ra hai năm trước, quả thật có chỗ tương tự, chuyện này đã bị người ta đào ra rồi, thời trang Amy trực tiếp tìm tới tập đoàn LG, nói bọn họ có hành vi giúp Lục Thị tuyên truyền sản phẩm sao chép.”

Trần Uyên bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy: “Chuyện xảy ra lúc nào? Trong nước làm sao không thu được tin tức gì?”

“Chính là hai tiếng trước, tin tức còn chưa truyền trong nước, chỉ có điều đợi thêm nửa ngày nữa, sợ là sẽ thổi quét toàn cầu, giám đốc Trần, tập đoàn LG liên hệ Lục Thị, sợ cũng là bước đầu phân định bản thảo của nhãn hiệu số năm này giống với bộ thời trang trẻ em Amy đã đưa ra thị trường hai năm trước kia, thực sự có hiềm nghỉ sao chép.”

Nói đến đây, anh ta im lặng một lát, lại tiếp tục bổ sung nói: “Chuyện này đã kinh động đến tổng giám đốc Lâm của tập đoàn LG, ngài Lâm sau khi biết tình huống xong, đã đình chỉ công việc tuyên truyền tất cả sản phẩm của Lục Thị, còn nói nếu Lục Thị thực sự có hành vi sao chép, sẽ chấm dứt toàn bộ hợp tác với Lục Thị.”

Trần Uyên lại lần nữa tê liệt ngồi xuống ghé, tập đoàn LG nắm trong tay hai phần ba thị trường tuyên truyền cung cấp hàng hóa, xí nghiệp đa quốc gia nhà ai muốn nhanh chóng đưa nhãn hiệu nhà mình trở nên nỗi tiếng, toàn bộ đều dựa vào tập đoàn LG tuyên truyền cung cấp.

Nếu Lục Thị thật sự tồn tại hành vi sao chép, LG sẽ ngưng toàn bộ hợp tác với Lục Thị, sau này toàn bộ các sản phẩm trên thị trường của Lục Thị sẽ chịu nhiều cản trở to lớn.