Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 193: Sự buông thả đêm đó



Biết được tin tức này, Lê Vãn Trinh bắt giác nắm chặt vô lăng trong tay.

Không, không thể để Triệu An biết tới sự tồn tại của Tiểu Tân được, đây là sự kiên trì và tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Lòng bàn tay cuộn lại, cô ta ấn cửa xe hai bên trái phải xuống, sau đó đạp ga, tăng tốc độ lên thật nhanh.

Ba phút sau, chiếc xe đua màu đỏ đã đi vào trong một ngôi biệt thự độc lập.

“Chị Vãn, chị về rồi hả?” Người giúp việc nữ đi lên phía trước, đón lấy chiếc vali trong tay cô ta.

Lê Vãn Trinh nhìn xung quanh, đè thấp giọng hỏi giúp việc: “Elle, lúc ở thủ đô tôi có liên lạc với một vị chuyên gia về bệnh máu trắng, phải đem Tiểu Tân qua đó ngay, nếu như trong thời gian này có người nào tìm tôi thì cứ bảo là chúng tôi đi du lịch rồi, hiểu chưa?”

Người giúp việc tên Ellie hơi ngắn ra rồi vội gật đầu: “Chị vừa mới về, không bị say múi giờ ư? Hay là nghỉ ngơi một tối trước đã, sáng mai rồi hãng đi.”

Lê Vãn Trinh xua tay, vừa đi vào trong phòng khách, vừa nói: “Không cần, vị chuyên gia đó bận lắm, tôi bắt buộc phải đưa Tiểu Tân tới trước mặt người đó trước thời gian đã hẹn.”

“Thôi đành vậy, tôi đi lên lầu chuẩn bị vali cho cậu chủ nhỏ.”

“Cũng không cần.” Lê Vãn Trinh ngăn chị ta lại: “Tôi có bạn ở thủ đô, cô ấy sẽ chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho chúng tôi, chị đi gói thuốc của Tiểu Tân lại là được, à mà Tiểu Tân đâu? Bây giờ nó đang ở đâu thế?”

Elle giơ tay chỉ ra ngoài vườn hoa: “Đang vẽ tranh trong vườn hoa.”

“Được, tôi đi tìm nó, cô mau đi lấy hết thuốc của nó ra đi.”

“Vâng.”

Lê Vấn Trinh đi men theo con đường tới vườn hoa trong biệt thự.

Từ đằng xa đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi trước giá đỡ tranh, dường như đang vẽ gì đó.

Lê Vãn Trinh hít sâu mấy hơi, sau khi đè nén được sự bắt an trong nội tâm thì mới đi tới đó, cười nói: “Tiểu Tân, lâu rồi không gặp, nhớ dì chưa thế?”

Bóng người thiếu niên đờ lại, bất giác nắm lấy miếng giẻ lau bên cạnh, xoá đi hình vẽ trên tranh.

Tuy động tác rất nhanh, nhưng Lê Vãn Trinh cũng đã nhìn thấy.

Hình như cậu bé đang vẽ mấy người, có nam có nữ, có cả một đứa bé.

“Tiểu Tân…”

Cậu bé đột ngột quay đầu.

Đó là một khuôn mặt thế nào nhỉ?

Tuần tú, đẹp trai, rực rỡ, nhưng lại trắng bọt đi vì bệnh, khiến người ta đau lòng.

*Di nhỏ về rồi hả, sao không gọi điện trước cho cháu, để cháu đi sân bay đón dì.”

Câu dì nhỏ khiến tim Lê Văn Trinh đau nhói.

Cô ngắng đầu lên, đè nén sự cay xót của đôi mắt, cười nói: “Di rời khỏi Hải Thành là đi tới thủ đô ngay, đã tận mắt nhìn thấy bác sĩ Triệu An, vì chưa rõ thời gian về nên không nói trước với cháu.”

Nói xong, cô đi tới trước mặt cậu, ôm lấy cậu, bổ sung thêm: “Bác sĩ Triệu An đã đồng ý chữa trị cho cháu rồi, ông ấy là chuyên gia về mặt này, chắc chắn là cứu được cháu.”

Tiểu Tân hơi cong khoé môi tạo thành một nụ cười mờ nhạt, trong nụ cười có sự đau khổ, khiến người ta thấy đau nhói.

“Di nhỏ, dì là bác sĩ, chắc dì cũng biết chỉ có một cách để chữa bệnh máu trắng, đó chính là cây ghép tuỷ, nếu như không có tuỷ thích hợp thì dù bác sĩ Triệu An có giỏi nữa thì cũng vô dụng thôi, dì đừng phí sức làm gì nữa.”

Lê Vãn Trinh giơ tay đập một cái vào gáy cậu bé, nói: “Không được tiêu cực như thế, bác sĩ Triệu An có thế kéo dài sự sống của cháu, có thể giúp dì tranh thủ thêm chút thời gian để tìm tuỷ phù hợp nhất cho cháu.”

Ánh mắt của cậu bé ảm đạm đi, nói khẽ: “Đến cả tuỷ của bố mẹ cháu còn không hợp, còn mong đợi ai được nữa? Dì nhỏ, dì đừng tự lừa mình lừa người nữa.”

“Tiểu Tân…” Lê Vãn Trinh nâng cao giọng lên, giọng nói có vẻ không vui.

Tiểu Tân vội vàng ôm lầy cô: “Được được, sau này cháu không nói mấy câu đó nữa, dì đừng giận, chỉ là đi gặp bác sĩ Triệu An thôi mà, dì đi nghỉ chút đi, sáng mai chúng ta xuất phát đi ngay.”

“Bây giờ đi luôn.” Lê Vãn Trinh kéo cậu bé ra khỏi vườn hoa: “Bác sĩ Triệu An có quan niệm rất khắt khe về thời gian, chúng ta không thể để ông ấy đợi lâu quá được.”

Lúc này, Elle đi từ phía xa tới: “Cô chủ, tôi đã để thuốc của cậu chủ lên trên xe cho chị rồi, bây giờ chị đi luôn hả? Hay là để tôi làm chút đồ ăn cho ấm bụng đã…”

“Không cần đâu…”

Lê Vãn Trinh kéo cậu bé đi qua con đường nhỏ, tới sân trước rồi nhét cậu bé vào trong xe luôn.

“Elle, chúng tôi đi trước đây, có gì thì cứ làm theo tôi dạy nhé, hiểu chưa?”

“Vâng.”

Xe rời khỏi biệt thự, rẽ ở nơi không xa rồi đi vào trong một con đường râm mát.

Cách khá xa, Lê Vãn Trinh nhìn thấy trên vỉa hè có một bóng người cao ráo quen thuộc.

Triệu An, xin lỗi, có những chuyện đã chắc chắn phải thành bí mật.

Ví dụ như sự buông thả đêm đó.

Hoặc ví dụ như thân phận của Tiểu Tân.

Cậu bé mở cửa sổ ra, khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu và Triệu An đang đứng trên vỉa hè không hẹn mà gặp, chạm vào nhau một cách chuẩn xác.

Chỉ trong chốc lát đó, chiếc xe chạy nhanh như tên bắn, hai người chỉ còn là một cái bóng trong mắt nhau.

Không, nói chính xác ra thì trong mắt Triệu Ân có lưu lại một hình bóng mơ hồ.

Vi Tiểu Tân nhận ra đối phương là ai.

Bác sĩ thiên tài — Triệu Anl Người đó tại sao lại xuất hiện ở đây thế?

Nói đúng ra thì tại sao lại là ở gần biệt thự nhà cậu?

“Tiểu Tân, bên ngoài gió lớn, đóng cửa lại đi?”

Giọng nói của Lê Vãn Trinh vang lên từ ghế lái, khiến cậu bé bừng tỉnh lại.

“Di nhỏ, dì có quen với Triệu An sao?”

Tiếng phanh xe vang lên, hai người cùng nhìn về phía trước.

Lê Vãn Trinh vội vàng điều chỉnh lại tốc độ, cười nói: “Xin lỗi, ban nãy đang suy nghĩ miên man, không làm cháu sợ chứ?”

Tiểu Tân hơi híp mắt lại, nói không, sau đó lại hỏi lại: “Dì có quen với Triệu An đúng không?”

Lê Vấn Trinh lái xe chậm lại, vừa quay vô lăng vừa cười: “Ừm, có quen, bọn dì đều sống ở Hải Thành, trưởng thành trong cùng một không gian, nhưng mà ít khi liên lạc, Tiểu Tân, sao đột nhiên lại hỏi vậy?

Cháu quen chú ấy hả?”

“Không.” Cậu bé đóng cửa lại, ngữ điệu bình thản: “Trước kia cháu từng tra thông tin về Triệu An, có thấy bảo dì từng thích thầm chú ấy, cho nên mới hỏi.”

“Ha.” Lê Vãn Trinh cười khẽ: “Đã là chuyện từ hồi thiếu niên vô tri rồi, sao là tình yêu thực sự được?”

“Thế sao? Nhưng cháu cảm thấy chú ấy rất ưu tú, hai người rất xứng đôi, chỉ tiếc là chú ấy giờ đã có vợ chưa cưới, dì nhỏ, dì thử buông tay đi, đừng làm khổ mình.”

Lê Vãn Trinh nắm lấy vô lăng, ngón tay tì hơi mạnh nên bắt đầu trắng bệch.

Tiểu Tân trước giờ chưa từng rảnh hơi mà bàn chuyện người khác, bây giờ lại nhắc tới Triệu An là vì phát hiện ra gì đó sao?

Triệu An tìm được nơi ở của Lê Vấn Trinh nhưng lại công cốc.

Nhưng anh biết được tin Tiểu Tân bị bệnh máu trắng từ lời của người giúp việc.

Anh muốn hỏi hai người đã đi đâu nhưng cô giúp việc nhỏ từ chối tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ biết rằng hai người đã đi du lịch nước ngoài.

Anh muốn đuổi theo hai người nhưng cô giúp việc lại không chịu tiết lộ tin tức, chỉ nói là đi du lịch nước ngoài.

Sau hai ngày không có kết quả, anh không thể không quay trở lại Hải Thành tham gia lễ thành niên cùng với Lục Thanh Thanh.