Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 208: Kê thuốc cho Triệu An và nắm bắt cơ hội để quyến rũ anh ta?



Liệu con gái ông ta có làm chuyện vô lương tâm như vậy không?

Không thể nào!

Là một người cha, anh ta vô cùng chắc chắn về điều này. Đặc biệt là vì cô ấy không có liên lạc với Triệu An suốt bảy năm sau khi sinh con, nên lần này cô ấy đột nhiên đến gặp Triệu An, muốn leo lên giường của anh ta để ngủ cùng anh, chỉ có một lý do.

Chỉ có một lý do.

“Quản gia, đưa cậu chủ nhỏ đến phòng y tế nhờ bác sĩ Viên chụp CT lưng xem có bị thương cơ và xương không.”

“Vâng.”

Tiểu Tân vùng vẫy trong vòng tay của Lê Vãn Trinh và không chịu rời đi.

Lê Vãn Trinh cúi người hôn một cái vào đầu cậu bé, nở nụ cười nhàn nhạt xoa dịu: “Bọn họ đi rồi, ông ngoại sẽ không đánh dì nữa. Ngoan, cháu đi theo quản gia đến phòng y tế, dì sẽ tới tìm cậu sau. “

Tiểu Tân mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bướng bỉnh, im lặng một lúc trong vòng tay cô ấy rồi mới đứng dậy.

Thấy vậy, quản gia vội vàng gọi hai người hầu khiêng ra khỏi phòng khách.

Bồ Lê xua tay xua đuổi vài người giúp việc còn lại trong đại sảnh, sau đó cúi người ngồi xổm trước mặt con gái, nhìn với vẻ thương hại và thương xót, với vẻ mặt buồn bã.

Lê Vãn Trinh nhướng mày nhìn ông ấy, hừ một tiếng:” Cha, con xin lỗi, con đã khiến cha phải xấu hỗ. Là do con bối rối không thể quên Triệu An và làm chuyện nhục nhã như vậy. Suýt chút nữa đã hại chết Triệu An. Bà Triệu bắt cha trừng phạt con là đúng. Tắt cả là lỗi của con. “

” Lê Vãn Trinh…” Bố Lê cao giọng quát lớn: “Đến lúc này, con còn muốn bảo vệ tên khốn kia sao? Trong mắt con, cha thật là ngu ngốc. Rõ ràng như vậy, cha còn không nhìn ra sao? “

Lê Vãn Trinh giật mình, chậm rãi siết chặt lòng bàn tay bên cạnh, run giọng nói: “Con, con không biết cha đang nói cái gỉ. Con không kìm lòng nổi nên mới đi tìm Triệu An đêm nay, không phải do của anh ta. Cha đừng nghĩ linh tinh gì về anh ta. “

“Thật sao? Con cho rằng cha đang nghĩ điên rồ? Vậy thì hãy nói cho cha biết, con đang nghĩ về điều gì?”

Lê Vãn Trinh không biết phải nói gì, cố gắng đứng dậy:” Con sẽ đi gặp Tiểu Tân. Tuy dù đòn roi vừa rồi của cha không mạnh, nhưng nó vẫn khiến cơ thể cậu bé bị thương. Con không cảm thấy yên tâm nếu con không từ mình đi xem sao. “

Bồ Lê tức giận, vươn tay túm lấy cánh tay cô ấy, bắt cô ấy ngồi xuống thảm một lần nữa.

“Con cho Triệu An uống thuốc và cố gắng lên giường với anh ta, không phải con chỉ muốn mang thai và cứu Tiểu Tân bằng cách dùng máu dây rốn của đứa trẻ sơ sinh sao? Mục đích rõ ràng như vậy, con cho rằng mình có thể giấu cha người đã sinh ra con sao?”

Lê Vãn Trinh cắn môi, khó khăn nói: “Cha thật sự là hiểu lầm con rồi. Thật sự rất khó khống chế Triệu An.”

“Ha,” Bồ Lê chế nhạo.

“Con trai tôi đang nằm trên giường bệnh và tính mạng của nó đang hấp hối. Liệu cô có tâm trạng say sưa với một người đàn ông không? Lê Vãn Trinh, cô có muốn tôi phơi bày ra hết chuyện này không? Được, rồi cha sẽ hỏi thẳng thừng. Triệu An là Cha ruột của Tiểu Tân, phải không? “

Lê Vấn Trinh mím chặt đôi môi nhợt nhạt và im lặng.

Cô ấy có thể nói gì?

Cô ấy không thể nói bất cứ điều gì.

Thấy cô ấy im lặng, Bố Lê càng tức giận, vội vàng đứng dậy, tức giận nói: “Được rồi, nếu con không nói với cha, cha sẽ không ép con. Đồ khốn nạn đó còn chưa đi xa. Cha sẽ đuổi theo và kéo anh ta quay lại và làm xét nghiệm quan hệ cha con với Tiểu Tân. “

Lời nói vừa dứt, ông ấy quay người đi về phía cửa.

Lê Vãn Trinh sốt ruột quá, nửa quỳ trên mặt đất, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay của Bồ Lê, cầu xin: “Không, cha, xin đừng tìm với anh ta, con sẽ nói, con sẽ nói à được chứ gì, Triệu An là Cha của Tiểu Tân, anh ta, anh ta… “

Trước khi nói xong, Lê Vãn Trinh chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.

Cô ấy hoàn toàn đang cố gắng nói chuyện bằng lí trí, cơ thể cô ấy suy yếu nghiêm trọng, và cô ấy bị kích động về mặt cảm xúc, không thể chịu đựng được việc căng thẳng nhiều lần, và bắt tỉnh.

Biệt thự của nhà họ Triệu.

Sau khi từ Nhà họ Lê trở về, Bố Triệu đã gọi con trai mình đến phòng làm việc.

Nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha, Bồ Triệu thở dài: “Thế giới bên ngoài ngưỡng mộ nhà họ Triệu và cho rằng nhà họ Triệu là phúc đức của tổ tiên. Mới đó đã có được quyền lực và quyền quý, nhưng đằng sau chuyện này ít ai biết sự giàu có lộng lẫy phải trả những gì?. Tiên Hiệp Hay

Cha biết con không có quan hệ tình dục với Phó Linh Ngọc, nhưng cô gái đó yêu con, hồi đó con đã cứu mạng cô ấy, cô ấy quyết tâm lấy con. Mặc dù hiện nay đang khuyến khích chủ trương tự do kết hôn nhưng nhà họ Triệu không giống như Lục Thị. Cơ bản là không thể cạnh tranh với Phó Thị chút nào, con hiểu không? “

Triệu An di chuyển cái cổ cứng ngắc của mình, ngước mắt lên nhìn Bồ Triệu và kêu lên: “Con không nói là không kết hôn với Phó Linh Ngọc. Đó là vinh dự của con khi kết hôn với một trong những người phụ nữ cao quý nhất trên thế giới.”

Cuối cùng, anh ta tự cười nhạo bản thân và nói thêm: “Đôi khi con tự hỏi nếu con không được mời đến Kyoto đề chữa trị cho Phó Linh Ngọc, liệu con có gặp được cô gái trẻ này đường đường chính chính không, và nếu con không chọc tức cô ta, Con làm sao có thể trao trái tim cảu mình cho cô ta… “

“Được.”

Ngày hôm sau, Dương Tâm đang đi đến nhà máy dược phẩm để giám sát thử nghiệm lâm sàng thứ tư, nhưng cô nhận được cuộc gọi từ Tiểu Tân trên đường đến nhà máy dược phẩm.

Sau khi biết tin Lê Vãn Trinh bị bố Lê đánh và bị thương vào ngày hôm qua, cô đã trực tiếp quay tay lái và đi đến biệt thự của nhà họ Lê mà không hề nghĩ ngợi gì.

Cùng lúc đó, tai văn phòng của Trụ sở chính Lục Thị.

Tổng thư ký đẩy vào, trên tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.

“Thưa ông chủ, có một bức thư quốc tế được gửi thẳng đến văn phòng thư ký. Người nhận trên đó là tên ông chủ, ông chủ có nghĩ vậy không?”