Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 229: Mượn tay cô ta giết chết Trần Uyên!



Đoàn Ninh nghẹn ngào, ánh mắt dần dần mờ mịt.

Anh ta không có bối cảnh hùng hậu như Lâm Thanh, anh ta không thể cứu Trần Nhiên.

Nếu đêm nay anh ta cứ mặc kệ mà mang Trần Uyên đi như vậy, Lâm Thanh nhát định sẽ rất tức giận, đến lúc đó chờ đợi Trần Nhiên chính là một bản án.”

Kết quả này, anh ta không kham nỗi. Nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt của anh ta hơi buông lỏng, Trần Uyên không khỏi cười khổ: “Đoàn Ninh, anh nghe lời tôi đi, mau rời khỏi đây, không ai có thể cứu tôi, bởi vì tôi cam tâm tình nguyện, chỉ có như này tôi mới có thể hoàn toàn xóa bỏ anh ta ra khỏi cuộc đời mình, bắt đầu một cuộc sống mới!”

Đoàn Ninh quay mặt đi, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt đen láy.

Anh ta không hiểu rốt cuộc Lâm Thanh nghĩ gì, một người phụ nữ hoàn mỹ thuần khiết yêu anh ta như mạng, sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy mà ném cô cho một đám lão già chà đạp?

Chỉ vì sự việc bảy năm trước, anh ta định hủy hoại hoàn toàn người con gái anh ta từng yêu rất nhiều sao?

Nếu là như vậy, anh ta chỉ có thể nói rằng Lâm Thanh không hiểu gì là yêu, và cũng không xứng đáng với tình yêu của Trần Uyên.

Thật lòng yêu một người phụ nữ, dù cô ấy có phạm phải sai lầm lớn đến cỡ nào, cũng nên được tha thứ.

Bên ngoài phòng.

Lâm Thanh gục đầu dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ gì, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Trên thực tế, chân trước Đoàn Ninh vừa tới, chân sau anh ta liền chạy đến.

Ngồi trong xe nhìn đồng hồ trên cổ tay, có phải là một loại cực hình?

Cuối cùng anh ta cũng không thể kìm được lòng mình.

“Lão Ngụy, gọi cho Lưu tổng yêu cầu bọn họ rời khỏi Mị Sắc ngay lập tức, hôm nào đó tôi sẽ làm chủ khoản đãi bọn họ thật tốt. Chuyện tối nay dừng ở đây thôi. Nhớ cảnh cáo bọn họ nếu như chuyện ở đây bị lộ ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả.”

“Vâng cậu chủ.”

Lâm Thanh chậm rãi đứng dậy, khóe mắt liếc nhìn vào trong phòng, sau đó xoay người đi về phía cửa thang máy.

Ở trong phòng, Lưu tổng run rấy trả lời điện thoại, không biết bên kia đang nói gì, ông ta liên tục gật đầu.

“Được, được, được, chúng tôi lập tức đi ngay, biết rồi, biết rồi, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không tiết lộ nửa chữ.

Nói xong, ông ta cúp điện thoại, liếc người bên cạnh một cái, hai người đi tới trước mặt Lý tổng, dìu ông ta rón rén ra cửa rời đi.

Khi Trần Uyên nhìn thấy vậy, cảm thấy hoảng hốt.

Loạng choạng lăn xuống khỏi ghế sô pha, vươn tay muốn túm lấy cánh tay Lưu tổng, nhưng lại bị Đoàn Ninh ngăn lại.

“Đoàn Ninh, thả tôi ra, thả tôi ra đi, sau đêm nay anh cả của tôi sẽ được xử trắng án, anh ta cũng sẽ tha cho nhà họ Trần. Từ đó về sau, chúng tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Đây là kết quả tốt nhát, cũng là cách duy nhát đề tôi được giải thoát, anh thả tôi ra đi, có được không? “

Đoàn Ninh mím chặt đôi môi mỏng, bị tiếng kêu khàn khàn của cô làm cho có chút xao động, cuối cùng không chịu nổi, trực tiếp dùng tay đập vào cổ cô, làm cô ngắt đi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt trong lòng, Đoàn Ninh nhẹ nhàng thở dài: “Thực xin lỗi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị người khác chà đạp, cô không yêu quý chính mình nhưng còn có rất nhiều người thương cô.”

Khu nhà cũ của nhà họ Lâm.

Nhà chính, bên trong phòng ngủ.

Hải Vy đang dựa vào cửa kính sát đát đề trả lời điện thoại.

“Thế nào, có tra được tung tích của anh ấy không?”

Từ trong loa có một giọng nói cung kính báo cáo: “Thưa phu nhân, ngài ấy đi Mị Sắc, gặp cô hai Trần ở bãi đậu xe dưới đất. Về phần hai người đó nói cái gì, thuộc hạ không biết, còn chuyện xảy ra sau đó cũng có người hết sức che giấu, thuộc hạ không điều tra được.”

Cô hai nhà họ Trần …

Hải Vy chậm rãi bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, dùng lực quá mạnh, móng tay cô ta hơi trắng bệch ra.

Làm sao cô ta có thể không biết ân oán giữa Lâm Thanh và Trần Uyên?

Những năm qua Lâm Thanh không chịu gần gũi với cô ta, không chịu nói lý do cho cô ta, sao cô ta lại không biết Cái tên Trần Uyên này đã từng trở thành cơn ác mộng của cô ta.

Chính người phụ nữ này đã chắn giữa cô và Lâm Thanh, khiến cho mối quan hệ của họ không thể tiến triển.

“Được, tôi biết rồi, anh tiếp tục theo dõi anh ấy, nếu có tin tức mới phải nói cho tôi biết càng sớm càng tốt.”

“Rõ”

Vừa cúp điện thoại, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra.

Cô ta còn tưởng rằng Lâm Thanh đã trở về, vui vẻ quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bưng một đĩa hoa quả đi vào.

Cô ta bắt giác cau mày, có chút không vừa lòng nói: “Di Trình vào phòng người khác mà không gõ cửa?”

Di Trịnh là vợ sau của ông cụ nhà họ Lâm, cũng là mẹ kế của Lâm Thanh. Bảy năm trước, bố Trần đã sắp xếp khiến cho giống như Lâm Thanh và bà ta xảy ra quan hệ, điều này khiến danh dự nhà họ Lâm mắt sạch, ông cụ nhà họ Lâm đang sống sờ sờ cũng bị làm cho tức chết.

Vẻ xấu hỗ hiện rõ trên gương mặt thủy mị của dì Trịnh, “Dì có gõ cửa. Có lẽ con đang mải nghe điện thoại nên không nghe thấy. Dì không thấy bên trong đáp lại nên mở cửa bước vào luôn, lần sau dì sẽ chú ý.”

Hải Vy liếc bà ta một cái, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ u ám phiền muộn trên mặt lập tức biến mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên nụ cười.

“Tiểu tam cũng không thể được.” Hải Vy bật dậy khỏi ghế sô pha, tức giận nói: “Năm đó cô ta hại Thanh thảm như vậy, bây giờ còn mặt mũi nào đến gần anh ấy nữa? Con sẽ không bao giờ cho phép cô ta dây dưa với Thanh đâu. Thanh chỉ có thể là chồng của con, là bố của bé Dương mà thôi.”

Đoàn Ninh đưa Trần Uyên đang ngắt đi đến trung tâm y tế.

Dương Tâm tắm cho cô, sau đó đặt cô vào phòng bệnh bên cạnh.

Trong hành lang.

Hai người đàn ông buồn bực hút thuốc lá, làn khói nhả ra xung quanh làm mờ đi khuôn mặt cương nghị đẹp trai của họ.

Lục Gia Bách liếc mắt nhìn Đoàn Ninh ở đối diện, cười mà như không cười nói: “Cơ hội tốt như vậy mà cậu còn ra vẻ thân sĩ cái gì, trực tiếp đè lên luôn đi không được sao?”