Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 239: Anh cũng đâu phải chú rễ đâu, anh tới làm cái gì?



Lâm Thanh không để ý đến cô, cất bước đi vào trong phòng khách.

Thiết kế trong phòng này thật sự rất quen thuộc, bởi vì chỗ này đều do một tay anh ta thiết kế tỉ mỉ.

Mốt một nét đều phác họa một ngôi nhà dễ chịu ấm áp.

Nhưng hiện thực lại hung hăng tát anh ta một cái, để anh ta từ trong giấc mơ thoát ra.

“Đã ở quen chưa?” Trần Uyên ở phía sau sững sờ, sau khi phản ứng lại thì cười nhạt nói: “rất tốt, bên trong đầy đủ mọi thứ.”

Lâm Thanh không nói gì nữa, đi đến ngồi trên ghế sopha, ngước nhìn người phụ nữ đang hơi luống cuống đứng trong phòng khách.

Gương mặt này đối với anh ta quá sâu sắc, từng yêu, từng hận, khắc cốt ghi tâm.

“Anh đã đi đến pháp viện một chuyền, dùng danh nghĩa người cầm quyền của tập đoàn LG để triệt tiêu tố tụng của tờ báo thời trang thời thượng đối với anh của em.”

Trần Uyên bỗng nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh ta, giọng nói run rấy: “Anh, anh thật sự bỏ qua cho anh em?”

Cô còn tưởng rằng đêm hôm qua hoàn toàn chọc giận người đàn ông này, anh ta sẽ càng thêm trả thù nhà cô, không ngờ anh ta lại rút đơn kiện.

“Em đừng vui vẻ quá sớm.” Lâm Thanh thản nhiên nói: “Mặt dù anh triệt tiêu tố tụng của tờ báo thời trang Thời Thượng nhưng tội danh điều khiển thị trường chứng khoán của anh em vẫn được thành lập, chuyện bị định tội chắc như đỉnh đóng cột, nhưng mà có anh âm thầm trợ giúp, anh ta sẽ từ ở tù chung thân thành tù có thời hạn, cụ thể phán bao nhiêu năm tù thì phải xem tòa án định đoạt.”

Cơ thể Trần Uyên bỗng nhiên run rẩy, hai chân mềm nhìn ngồi bệt xuống nền nhà lạnh như băng.

Lâm Thanh lười biếng dựa vào trên ghế sopha, tiếp tục nói: “Anh của em là phạm tội có tự chủ, anh ta đã là người trưởng thành, phải trả giá đắt vì hành vi của mình, anh có thể hạ thủ lưu tình với anh ta, nhưng pháp luật thì không, hơn nữa anh cũng không có cái nghĩa vụ phải cứu anh ta.”

Trần Uyên bi thương cười một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Anh nói đúng, tất cả là do anh ấy gieo gió gặt bão, anh ấy thiếu máy trăm tỷ tiền đánh bạc, hoàn toàn có động cơ phạm tội, ai cũng không thể cứu được anh ấy.”

Nói xong, cô chống người đứng dậy, đi tới trước mặt anh ta quỳ xuống: “Cảm ơn anh Lâm hạ thủ lưu tình.”

Lâm Thanh sững sờ, vô ý thức muốn đưa tay kéo cô lên.

Nhưng nhìn trang trí quen thuộc trong phòng khiến anh nhớ tới mình từng bị phản bội, tất cả sự không đành lòng trong mắt anh ta tan thành mây khói.

Anh qua quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: “Kế tiếp là là tập đoàn Trần Thị và Trần Khải, những gì các người thiếu nhà họ Lâm, tôi sẽ đòi lại từng chút một, em đi đi, đây là chỗ tôi chuẩn bị cho cô gái tôi yêu nhất, mà cô ấy đã chết ở bên trong quá khứ, cô không có tư cách ở lại chỗ này, cút.”

Lộp bộp…

Lộp bộp…

Nước mắt to như hạt châu cuồn cuộn rơi từ khóe mặt Trần Uyên xuống.

Câu ‘Cô gái tôi yêu nhất kia đã đâm vào lòng cô, khiến cho trái tim cô máu thịt be bét.

Đúng vậy, cô từng là cô gái anh yêu nhất, nhưng cô đã làm mắt anh rồi.

“Được, em chờ anh trả thù, Lâm Thanh, bảy năm trước là nhà họ Trần em có lỗi với anh, anh yên tâm, em sẽ cho anh một cái công bằng, những gì nhà họ Trần em nợ anh, em sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh.”

Nói xong cô đứng dậy đi ra ngoài.

Chỗ này, cả đời này đại khái cô sẽ không quay trở lại nữa.

Lâm Thanh, để những ký ức tốt đẹp của chúng ta hoàn toàn chôn vùi ở chỗ này đi.

Ba ngày sau, hôn lễ của ‘Lục Gia Bách’ và Dương Nhã được tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ. ở chung cư Thịnh Cảnh.

Dương Tâm có chút buồn cười nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế sopha, nhíu mày nói: “Em nói nè chú rễ, hôm nay là ngày vui của anh, có phải anh nên đến khách sạn không? Trễ giờ là điềm xấu đó.”

Lục Gia Bách chậm rãi ngước mắt, con ngươi đen thâm thúy rơi vào trên mặt cô, híp mắt hỏi: “Em muốn cho anh đè em sao?”

Được rồi!

Không thể trêu vào!

Dương Tâm thu lại nụ cười trêu chọc trên mặt, đi tới ngồi xuống đối diện anh, mở miệng nói: “Anh tính định kết thúc như thế nào?”

“Kết thúc như thế nào?” Lục Gia Bách bật cười một tiếng: “Tự nhiên là mời anh Lục đã lĩnh giấy kết hôn với cô ta cùng cô ta tham dự hôn lễ, em thấy anh quan tâm cô ta như thế nào chưa, để cô ta mặc áo cưới trị giá chín trăm tỷ, phí cử hành hôn lễ gần ban nghìn tỷ, mỗi tội đẳng cấp của chú rễ hơi thấp một chút, chỉ là một tên ăn mày ngoài đường, nghe có cảm giác như là thiên nga trắng bị cóc ghẻ ăn thịt.”

“Phụt.”

Người đàn ông này sao lại lòng dạ đen tối như vậy chứ?”

Hôn lễ này sợ rằng sẽ phải trở thành ác mộng lớn nhát trong cuộc đời của Dương Nhã, không cẩn thận sẽ còn phát điên luôn.

“Ý của anh là anh không định đến lễ cưới?”

Lục Gia Bách liếc cô một cái, nói: “Anh đâu phải chú rễ đâu, đi làm cái gì?”

*….” Câu trả lời rất hợp tình hợp lý khiến cô không thể nói gì được.

“Còn không bằng ở nhà bồi dưỡng tình cảm với em.”

Dương Tâm đạp một phát tới: “Cút.”

Khách sạn thế kỷ.

Bà Lục vì hôn lễ của con trai trưởng mà đã bỏ ra một số tiền rất lớn.

Cả quá trình được phát trực tiếp, khắp nói vui mừng.

Tất cả truyền thông của Hải Thành đều tới, thậm chí có một ít truyền thông quốc tế cũng nhao nhao từ nước ngoài chạy đến, có thể nói là cảnh tượng vô cùng long trọng.

Dương Tâm mặc một bộ váy cưới bảy trăm tỷ, vẻ mặt đầy hạnh phúc đi lòng vòng trước bàn trang điểm.

“Mợ Lục thật đẹp.”

“Đúng vậy, mợ Lục chính là cô dâu đẹp nhất tôi từng tháy.”

“Nghe nói bộ váy cưới này trị giá gần chín trăm tỷ, là bộ lễ phục xa hoa nhất thế giới, cậu Lục thật yêu thương Mợ Lục, thật khiến cho người ta ghen tị mà.”

“Về sau mợ Lục chính là người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành, đến lúc đó phải nhờ mợ lỤc đề bạt nữa.”

“Vâng.”

Đại sảnh yến hội.

Người nhà họ Lục đang nhiệt tình đón tiếp khách ở một nơi hẻo lánh, Thẩm Thanh Vi đang nói chuyện cùng một người đàn ông đi giày da.

“Cô hai, kế hoạch của chúng ta thực hiện trước hay sau khi tiến hành hôn lễ?”

Thẩm Thanh Vi liếc anh ta một cái, cắn răng nói: “Anh đoán xem?”

Người đàn ông mặc vest không dám lên tiếng.