Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 249: Chó cắn chó!



Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng trà.

Khi Dương Nhã bước vào, bà Lục nhanh chóng đứng dậy đón cô ta, điều này làm cho cô ta cảm thấy có chút được quá nhiều yêu thương mà lo sợ.

“Nhã Nhã đến rồi à, khí sắc của con ngược lại đã tốt hơn nhiều rồi, xem ra để cho con đến nhà họ Dương dưỡng thương là đúng rồi, có bố mẹ ruột của mình chăm sóc tâm trạng sẽ tốt lên nhiều, tự nhiên cơ thể cũng sẽ được bảo dưỡng tốt, mẹ đang suy nghĩ hai ngày này sẽ cử người qua đó đón con về đấy.”

Trong lòng Dương Nhã có một tia giễu cợt. Nếu không phải Lục Quốc Đông muốn mời Thẩm Thanh Vi đến làm khách ở nhà họ Lục thi liệu bà già nhà bà có nhớ đến tôi không?

Còn cử người đến nhà họ Dương đón tôi nữa chứ.

Nực cười!

“Cảm ơn mẹ chồng đã quan tâm, sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi, đúng rồi, cô Thẩm đã tới đây chưa ạ?”

Khi nghe đến cái tên Thẩm Thanh Vi, khuôn mặt bà Lục đột nhiên sa sầm lại.

So với Dương Tâm, con nhỏ đó còn khiến bà ta bực dọc nhiều hơn.

“Buổi tụ họp diễn ra vào buổi tối, có lẽ buổi chiều cô ta mới đến, Nhã Nhã, con là người vợ hợp pháp của Gia Bách, lần này con nhất định phải tỏ rõ lập trường của thiếu phu nhân nhà họ Lục, phải thay mẹ tiếp đãi thật tốt cô con gái cả nổi danh quốc tế của nhà họ Thẩm cho ta.”

Tắt nhiên rồi!

Không cần bà nhắc nhở tôi cũng sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt. Thuốc phá thai, thuốc kích dục…

Thẩm Thanh Vi đã phá hoại tình cảm của mẹ con cô ta, còn phá hoại đám cưới của cô ta, hai món nợ này nói thế nào cô ta cũng phải đòi lại.

“Mẹ chồng yên tâm, con sẽ tiếp đãi cô ta thật tốt, đảm bảo sẽ làm mẹ thật hài lòng.”

“Được được được, con là một đứa trẻ thông minh, biết được mẹ muốn gì, quả không hỗ danh là đứa con dâu mà mẹ hằng tìm kiếm, những người phụ nữ khác muốn chen chân vào thì còn phải xem mẹ chồng con đồng ý hay không.”

Dương Nhã cong môi cười: “Mẹ chồng luôn hết mực yêu thương, chăm sóc con, con cũng sẽ thật hiếu thuận với mẹ, chẳng hạn như…thay mẹ chồng tiếp đãi cô Thẩm này thật tốt.”

Buổi trưa, Dương Tâm ăn cơm ở nhà họ Trần.

Trần Tuấn muốn mời cô đi xem phim nhưng bị cô từ chối.

Cô chỉ nói rằng bên chỗ nhà máy dược phẩm vẫn còn việc cần theo dõi, buổi tối khả năng là cô sẽ không rảnh.

Trần Tuần cùng không tiếp tục kiên trì, liền tự mình lái xe đưa cô đến nhà máy dược phẩm.

Trên đường đi, cô hơi tò mò hỏi: “Trần Tuần, em nghe nói anh có chút quen biết với Thẩm Thành, người cầm quyền nhà họ Thẩm, trong mắt anh thì anh ta là người như thế nào vậy?”

Trần Tuấn cười: “Sao đột nhiên lại nhắc tới Thẩm Thành?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, suy cho cùng cậu thiếu niên họ Thẩm này cũng đã trở nên nổi danh quốc tế rồi, em hơi tò mò một chút.”

“Thẩm Thành ấy à.” Trần Tuần rơi vào trầm tư, sau một lúc im lặng, anh cười nói: “Nhà họ Thẩm bắt đầu bằng việc nghiên cứu, phát triển và sản xuất thuốc tây y. Họ có hàng nghìn nhà máy sản xuất dược phẩm phân bố ở mọi quốc gia trên thế giới, những thứ khác anh không dám nói, nhưng tính cách của anh ta thì không có vấn đề gì cả, nói trắng ra thì cậu ấy không phải tuýp người vụ lợi, cũng sẽ không làm những việc không có tính người.”

“Vậy à?”

Dương Tâm khẽ cười: “ Có thể có được sự công nhận đó của anh thì hẳn là một con người rất tốt, có cơ hội em nhất định phải kết bạn với anh ta mới được.”

“Được thôi, đến lúc đó anh sẽ giúp em giới thiệu với cậu ta.”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa số xe.

Thẩm Thành sẽ không vì lợi ích của mình mà làm những việc hại người sao?

Vậy thì rốt cuộc là ai đã thêm các thành phần khác vào lô thuốc mới do Dược phẩm Đại Khắc sản xuất?

Phòng điều trị.

Hôm nay Lục Gia Bách không đi làm, anh ngồi uống trà ở ban công ngay bên ngoài phòng bệnh của con trai mình.

Điện thoại chợt vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới, anh cầm lên xem thì thấy đó là tin nhắn của A Khôn: ‘Sau khi cô cả nhà họ Dương rời khỏi nhà họ Trần, cậu Diễn đã đưa cô ấy đến nhà máy dược phẩm dưới quyền của nhà họ Lục, bây giờ cô Dương đã vào trong phân xưởng sản xuất rồi, còn cậu Diễn cũng đã lái xe rời đi.”

Lục Diêm Vương cong môi cười.

Coi như cô còn biết điều.

Nếu cô dám ở mãi trong nhà họ Trần không ra, anh cũng dám đích thân đến tận cửa nhà họ thăm cô.

Anh đứng dậy và bước vào trong phòng bệnh, nói với con trai vài câu rồi bước thẳng ra cửa.

Cậu nhỏ nhà họ Lục vội vàng hỏi: “Này lão già, bố định đi đâu vậy?”

“Đi hẹn hò với mẹ con.”

Quái, lãng mạn đến thế cơ à?

Buổi chiều, biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng khách phát ra tiếng cười nói vui vẻ.

“Chị Thanh Vị, thật sự là chị càng ngày càng đẹp ra đó, đặc biệt là khí chất có một không hai xuất phát từ người của chị, nếu em là đàn ông thì nhất định cũng sẽ cúi đầu trước chiếc váy màu thạch lựu của chị.”

Thẩm Thanh Vi cười với Lục Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Thanh Thanh cũng đã trở nên tinh tế và khéo léo hơn rồi, đúng là sự thay đổi của tuổi dậy thì mười tám có khác, khoảng thời gian tổ chức lễ trưởng thành của em sức khỏe chị không tốt nên không thể đến tham dự được, em đừng trách chị nha.”

“Sao mà trách chị được.” Lục Thanh Thanh cười, lắc lắc hộp quà trong tay, tươi tắn nói: “Chị Thanh Vi cũng đã tặng bù lại quà cho em rồi mà, thế nhưng nói đi nói lại thì hôm nay là sinh nhật của chị, lại để chị tặng quà cho em, em vẫn còn có hơi áy náy đây.”

Thẩm Thanh Vi cười nói: “Đều là chị em một nhà, không cần khách sáo với nhau” sau đó nhìn sang bố Lục lúc này vẫn đang mỉm cười và hỏi: “Bác Lục ơi, bác gái Lục đâu ạ? Sao cháu không thấy bác ấy vậy?”

Bồ Lục nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi cười nói: “Thời điểm này bà ấy thường đi tưới hoa trong vườn, đợi lát nữa sẽ quay lại ngay.”

Thẩm Thanh Vi đứng dậy và lịch sự nói: “Con vẫn nên ra vườn hoa chào hỏi bác gái thôi, phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa.”

“Vậy cũng được.” Bố Lục nhìn sang Lục Thanh Thanh ở bên cạnh sai bảo: “Con đưa chị cùng đi đi.”

“Vâng ạ, con đi vào nhà vệ sinh một lát, chị Thanh Vi đợi em ở trước cửa vườn hoa nha.”

“Ừm.”

Nếu không phải con khốn mày ở đằng sau phá đám thì hôn lễ có bị hủy bỏ không?

Liệu Dương Nhã cô ta có bị toàn bộ các nhân vật có tiếng tăm ở Hải Thành này cười nhạo, coi thường hay không?

Cô ta không có bằng chứng, nhưng chỉ cần nắm được thóp của con khốn này, nhất định cô ta sẽ kéo con khốn này đến chỗ bố Lục và xé nát khuôn mặt đáng ghét đó.

Trong lòng Dương Nhã vô cùng tức giận, cô ta khẽ cười: “Những năm trước đều có Gia Bách cùng cô trải qua ngày sinh nhật, năm nay không có anh ở cùng, không biết cô Thẩm cảm thấy như thế nào nhỉ?

Thế nhưng cũng chẳng thể trách Gia Bách được, ai bảo sinh nhật của cô trùng với sinh nhật của Dương Tâm, giám đốc thiết kế của trụ sở chính của Lục Thị cơ chứ, khiến cho anh chạy lên tầng cao nhất của tòa nhà thành phố tổ chức bữa tiệc sinh nhật lãng mạn cho cô nhân viên xinh đẹp, cô Thẩm ngàn lần đừng để bụng nha.”

Ngay khi cô ta vừa nói xong, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thầy nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vi nhanh chóng biến mắt.