Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 259: Những tính toán tốt đẹp như lúc đầu đã tan vỡ



Lục Gia Bách đã nghiêm khắc yêu cầu người phụ trách Cục Dân Chính phải giữ bí mật về vấn đề này, nó chắc chắn không được tiết lộ bởi cơ quan nhà nước.

Vậy thì chỉ có thể là….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

“Cháu có biết ai là người tung tin sau lưng không?” Dương Thiều lắc đầu: “Đối phương gửi ẩn danh, vừa rồi cháu cũng thử rồi, nhưng mà không có cách nào tìm ra được địa chỉ IP của người đó.”

“Để cô thử xem sao.” Dương Tâm giật lầy máy tính trên tay cậu bé ta, hỏi: “Tài liệu gốc ở đâu?”

Cậu bé chỉ vào một hộp thư trên màn hình: “Cái này.”

Dương Tâm “ừm” một tiếng, sau khi mở hộp thư bấm vào tài liệu gốc, mười ngón tay thon dài bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím, phát ra những tiếng “tách, tách”.

Một lúc sau, cô hơi nheo mắt và nói: “Tài liệu này được gửi từ quảng trường thế kỷ ở thành phố Hải Thành, email có lẽ được gửi từ một tài khoản cá nhân.”

Nói xong, cô bắt đầu thao tác trên máy tính để xâm nhập vào hệ thống giám sát của quảng trường thế kỷ.

Khi nhiều hình ảnh được chụp bởi máy ảnh hiện lên trên màn hình, cô bỗng nhiên sững người.

“Đây không phải là Dương Nhã sao? Cô ta ở quảng trường thế kỷ đề làm gì? Hơn nữa, tại sao quảng trường này lại lộn xộn như vậy?” Dương Thiếu nhún vai, nhếch mép nói: “Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có rắc rối thôi, cô xem, trong đám đông này còn có một gương mặt quen thuộc, nếu cháu nhìn không nhằm thì người phụ nữ này chính là người phụ nữ có danh tiếng tầm cỡ quốc tế, con gái thứ hai của nhà họ Thẩm đúng không?”

Dương Tâm sửng sốt, nhìn về hướng ngón tay Dương Thiếu đang chỉ, trong nháy mắt nhìn thầy Thẩm Thanh Vĩ ẩn ở trong đám người.

Khi phóng to màn hình, cô có thể thấy rõ nụ cười lạnh lùng và kỷ lạ trên khóe miệng người đó.

“Cháu biết rồi.” Dương Thiều đột nhiên cao giọng kêu lên: “Tin tức này chắc chắn là do cô Thẩm ra lệnh người khác gửi cho cháu, trong trung tâm thương mại có nhiều người như vậy, một khi tin tức anh Lục và Dương Nhã kết hôn giả được công bó, cô ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, và trở thành trò cười cho cả Hải Thành, chậc chậc chậc, thật biết cách tính toán, người phụ nữ khi tranh giành đàn ông thật là đáng sợ.”

Dương Tâm nhíu mày, trí tưởng tưởng của cậu trai này thật phong phú, cô còn chưa nghĩ tới mức như vậy.

Chưa kể, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì thật sự là chuyện như vậy.

Không nghỉ ngờ gì nữa, Thẩm Thanh Vi chắc chắn thích Lục Gia Bách.

Nhưng Dương Nhã đã rêu rao khắp nơi danh nghĩa “cô Lục”, điều này khiến Thẩm Thanh Vi – người rất yêu Lục Gia Bách không thể chịu đựng được.

Cô ta từ Cục Dân Chính nhận được tin rằng Dương Nhã và Lục Cầu kết hôn giả, sau đó lợi dụng cơ hội đám đông đang tụ tập đề vạch trần, tống Dương Nhã vào tù.

Chỉ đáng tiếc là những tính toán tốt đẹp lúc đầu của cô ta đã tan vỡ.

Bởi vì chuyện Lục Gia Bách và Dương Nhã kết hôn giả vẫn chưa thể bị lật tẩy.

Ít nhất thì trước khi Bạch Trác mắc lưới không thể đánh rắn động cỏ.

“Dương Thiếu, cháu nghĩ cách giúp cô áp chế tin tức này xuống, chuyện còn lại giao cho cô xử lý.”

Dương Thiều nheo mắt nhìn, trầm giọng nói: “Nghe Dương Tùy Ý kể rằng năm đó ba mẹ con cô thê thảm như vậy, tất cả đều là do Dương Nhã gây nên, người phụ nữ đó đã gián tiếp giết chết bà ngoại và anh trai của Dương Tùy Ý. Bây giờ cô đã nắm bắt được một cơ hội tốt như vậy, cô thật sự muốn tử bỏ sao?”

Dương Tâm vươn tay xoa xoa đầu cậu bé, cười nói: “Có một số người, tạm thời bỏ qua không có nghĩa là đã tha thứ, đợi đến khi tìm được cơ hội phù hợp hơn thì sẽ ra một đòn chí mạng. Chẳng phải là Dương Nhã thực sự tận hưởng cảm giác được nâng niu hay sao, vậy thì hãy để cô ta tận hưởng thêm một khoảng thời gian, đứng càng cao thì ngã càng đau.”

Dương Thiếu cúi đầu: “Vâng, cháu sẽ ra lệnh cho người trấn áp tin tức này. Về việc đối phương có tìm phương tiện truyền thông khác đưa tin chuyện này hay không thì ngoài tầm kiểm soát của cháu.”

“Cô biết rồi, cháu làm đi.”

Sau khi nhìn cậu bé quay lại phòng làm việc, Dương Tâm gọi điện thoại cho Trần Tuần.

“Tâm Tâm, em gọi anh có chuyện gì?”

“Ừm.” Dương Tâm không lòng vòng mà nói thẳng: “Có lẽ anh đã biết về việc anh họ của anh và Dương Nhã kết hôn giả. Vừa rồi, Thẩm Thanh Vi – đích nữ của nhà họ Thẩm đã dùng tài khoản ẩn danh để tiết lộ tin tức này cho công ty truyền thông dưới trướng tập đoàn LG. Em còn có tính toán khác, vậy nên chuyện này tạm thời không thể lộ ra ngoài được, anh có thể liên lạc với Thẩm Thành giúp em, để anh ta trông coi em gái mình được không?”

Trần Tuấn thật thông minh, tuy rằng không đoán được hết suy nghĩ của cô, nhưng anh ta lại dò xét thêm một chút: “Em buông tha cho Dương Nhã là vì vẫn muốn sử dụng cô ta vì một số mục đích nào đó đúng không? Được rồi, anh ngay lập tức liên lạc với Thẩm Thành, bảo anh ta tìm cách đề ổn định em gái của mình. Tâm Tâm, anh họ của anh không thật sự kết hôn với Dương Nhã, vậy thì có phải là em muốn cùng…”

Chưa đợi anh ta nói hết câu, Dương Tâm trực tiếp nói xen vào: “Trần Tuần, em biết anh muốn nói gì, yên tâm đi, em đã quyết định rời khỏi Hải Thành, đợi đến khi lô thuốc này thành công được bán ra thì em sẽ từ chức, lặng lẽ rời đi.”

“Thật sao?” Giọng điệu của Trần Tuấn rõ ràng đang tràn đầy vui mừng: “Em thật sự quyết định sẽ rời đi sao?”

“Ừm, em sẽ liên lạc với anh sau khi bố trí ổn thỏa cuộc sống ở nước ngoài, Trần Tuần, đừng nói cho ai biết chuyện này, em sợ Lục Gia Bách biết chuyện sẽ không đề yên cho em đi.”

“Được, được, anh sẽ không kể cho ai cả, chắc chắn không kể.”

Trong trung tâm mua sắm.

Thẩm Thanh Vi đứng giữa đám đông, đợi chờ một màn kịch hay ho.

Nhưng sau một hồi chờ đợi thì thứ nhận được lại chỉ là một cuộc gọi từ anh trai.

“Em đang ở đâu?”

“Em có thể suy nghĩ thông suốt như vậy là tốt, xóa bỏ toàn bộ dấu vết đi, đừng để người khác nắm được điểm yếu của mình.”

“Vâng anh.”

Quán cà phê nơi góc phố.

Gần cửa sổ, Phó Tuyền và Phó Đức Chính ngồi đối diện nhau.

Không khí trong phòng có hơi bức bối, cuộc nói chuyện giữa hai anh em có vẻ hơi không thoải mái.

“Anh à, đây có phải là câu trả lời anh đã đưa ra sau khi cân nhắc về nó trong những ngày vừa qua đúng không?”