Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 324



Bởi vì dựa vào nhà học Phó, cô ta mới có thể nở mày nở mặt như vậy, nếu như nhà họ Phó bị ngã ngựa… Cô ta đúng là không dám tưởng tượng đến.

Cô ta không muốn trở thành một thiên kim nghèo nàn.

Thực sự không muốn.

“Thật sao, có thực sự nghiêm trọng như vậy không?”

Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn cô ta, không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Chính phủ cử anh phụ trách chuyện này, em cảm thấy có nghiêm trọng không?”!Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Linh Ngọc trắng bệnh hẳn ra, nhất thời trong lòng muốn rút lui.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Dương Tâm, khuôn mặt như đang xem trò đùa kia, cô ta liền tức giận nghiền răng.

Thật vất vả lắm mới nắm bắt được cơ hội này, thật sự phải buông bỏ vậy sao?

Nếu Dương Tâm giành chiến thắng trong trận đấu này, vậy những gì cô ta đã làm trước đây không phải là sẽ đổ sông đổ bể hết sao?

Cục tức này cô ta làm sao có thể nuốt trôi được chứ?

Trên mặt Dương Tâm xẹt qua một tia đùa tai quái, hung dữ cười nói: “Ai nắm giữ kỹ thuật 5G, thì người đó có quyền nói chuyện. Cô Phó, cô hãy thay mặt tôi thi đấu thật tốt vào nhé, nếu thua, nhà họ Phó sẽ gặp phiền toái lớn lắm đó.”

Ánh mắt Phó Linh Ngọc tựa như muốn phun lửa, nhưng nghĩ đến mình không hiểu gì về vi tính cả thì trong lòng lại trào ra một tia bất lực.

So với việc làm cho người phụ nữ này vào tù, thì bảo toàn gia tộc mới là quan trọng nhất.

“Cô Dương quả nhiên là người đa tài đa nghệ mà, vừa biết nghiên cứu thuốc chống ung thư, vừa hiểu biết về mã nguồn 5G, thật sự là nhân tài hiếm có. Nếu giờ cô đã được đại biểu quốc gia đi dự thi, vậy tôi tha cho cô lần này, cô tốt nhát nên cầu nguyện sau này đừng rơi vào tay tôi, nếu không…có trái đắng cho cô ăn.”

Nói xong, cô ta hung hăng dậm một cái lên mặt đất, sau đó lao ra khỏi văn phòng.

Phó Đức Chính ra hiệu chào tạm biệt Dương Tâm rồi vội vàng đuổi theo sau.

Lục Gia Bách nhướng mày nhìn người của Cục Tư pháp, mang vẻ hứng thú hỏi: “Các người còn chưa về à? Muốn ở đây ăn luôn cơm trưa sao?”

Người phụ trách cúi đầu chào anh, nói một tiếng “Đã làm phiền anh rồi”, rồi sau đó nhanh chóng dẫn người của mình rời đi.

Sau khi toàn bộ mọi người đều rời đi, lập tức căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sau vụ tranh chấp ở văn phòng tập đoàn Trần thị thì cô đã ở đây gần một tuần rồi, chính anh ta là người đã sắp xếp đề cô đến biệt thự này ở.

Đây không phải là căn hộ mà anh ta đã xây cho cô, bởi vì anh ta nói rằng cô gái mà anh ta yêu quý đã chết rồi và cô không xứng đáng ở nơi đó nữa.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo, chiếc xích đu đung đưa nhẹ nhàng qua lại.

Lâm Thanh rủ mắt nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Ở đây có quen không?”

Trần Uyên cười cười, nhưng trên mặt không có lấy chút ấm áp, thẩm chí đôi mắt đầy sự u ám.

“Cũng chỉ là một nơi để ngủ, chỗ nào mà chả giống nhau chứ.”