Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 337



Biết hành động của đám người Hải Vy, lại quan tâm đến Trần Uyên, chỉ có cô gái đó. Này!

Dương Tâm đứng ở cửa căn hộ một lúc lâu, phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp hùng hậu, mới khiến cô trở lại bình thường.

“Em định đứng đấy bao lâu vậy? Chân anh đều bị tê cứng rồi.”

Cô vô thức quay đầu lại, thấy Lục Gia Bách đang đứng cách đó ba mét, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại đến căn hộ? Bên trên không phải sắp xếp tiệc để tiếp đãi các thành viên của Hiệp hội Mạng lưới Quốc tế, mong anh đi trước để đi cùng sao?”!Lục Gia Bách cười lên hai tiếng.

“Anh cũng không phải là người hộ tống, bọn họ bảo anh đi anh phải đi à.”

Dương Tâm trợn tròn mắt: “Anh đến vừa đúng lúc, phái người giúp em điều tra Lâm Thanh và Trần Uyên ở đâu, em có việc tìm.”

Lục Gia Bách híp mắt lại, trầm giọng nói: “Hai người bọn họ, một người đồng ý đánh, một người đồng ý chịu, em chui vào góp vui cái gì?”

Dương Tâm có chút bắt lực.

Mặc dù đó là những gì cô nói, cô thực sự không thể đứng yên.

Nhất là người phụ nữ tên Hải Vy tuyệt đối sẽ ra tay đối phó Trần Uyên, cô ta càng không thể bỏ qua.

Một chính thất, một tiểu tam, đúng rồi, cô ta rất chán ghét thân phận này, nhưng sự thật chính là như vậy, đến cuối cùng mọi người vẫn luôn ủng hộ là chính thất, mà bị chỉ trích chửi rủa nhất định là tiểu tam.

Tình hình của Trần Uyên thực sự rất tôi tệ.

“Bỏ đi, em sẽ tự mình điều tra.”

“Đừng làm thế.” Lục Gia Bách đưa tay vòng quanh eo cô: “Em đang ở trong biệt thự riêng ở phía đông biển Đông Thành.”

Dương Tâm híp mắt nhìn anh.

“Lừa em sao?”

Lục Gia Bách trừng mắt nhìn cô một cái: “Người phụ nữ không có lương tâm, chuyện của em, anh đều để trong lòng, kể cả người em chú ý tới. Anh biết sớm muộn gì em cũng sẽ hỏi Trần Uyên ở đâu, cho nên điều tra trước, sao lại trở thành lừa gạt em?”

Nhìn người đàn ông đang hôn điên cuồng trước mặt mình, Dương Tâm nhắm mắt lại, kêu lên: “Đi vào phòng.”

Ba từ ngắn ngủi, nhưng cho thấy thái độ của cô, cũng đồng ý với cách tiếp cận của anh.

Lục Gia Bách trong điên cuồng vẫn còn sót lại một chút lý trí, từ vai cô rời ra, híp mắt nhìn cô, hỏi: “Cam tâm tình nguyện làm với anh sao?”

Dương Tâm nắm chặt áo sơ mi trước người anh, trong lòng đấu tranh, do dự bồi hồi.

Cô không ghét chuyện vui vẻ với anh, nhưng thân phận giữa bọn họ thật sự quá xấu hổ, thật sự có thẻ…

Trong lúc đấu tranh tư tưởng, cô đột nhiên kêu lên, bắt ngờ không kịp đề phòng bị anh ôm ngang, chấm dứt tất cả những suy nghĩ của cô, chỉ có thể tùy ý anh, ôm mình bước nhanh về phía phòng ngủ.