Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 342



Trong phòng ngủ. Trần Uyên đang ngơ ngác ngồi vào bàn trang điểm thì chợt thấy trong gương có thêm một bóng người, cô sợ hãi nhảy dựng lên khỏi ghế.

Vừa định kêu lên, một lòng bàn tay từ sau gáy cô ấy xuất hiện và bịt chặt miệng cô.

“Uyên Uyên, là tao.”

Trần Uyên không nói nên lời.!Cô nhìn là biết, vừa rồi ở trong gương tháy rất rõ ràng, chẳng qua theo bản năng của con người nên cô hét lên vậy thôi.

Chờ Dương Tâm bỏ tay ra, cô vội vàng ôm ấy cô ấy: “Dương Tâm…”

Dương Tâm cũng ôm chặt cô, mở miệng nói: “Uyên Uyên, tao xin lỗi, tao đến muộn rồi.”

Nói xong, cô đầy Trần Uyên ra, cô nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên cổ Trần Uyên đầy vết hôn tím bằm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Mày với Lâm Thanh đã quan hệ rồi sao?”

Trần Uyên giật mình.

Cô nhìn xuống dưới.

Cô đang mặc bộ đồ ngủ, và với chuyện vừa rồi, một vùng da rộng lớn bị lộ ra.

Dầu vết mà Lâm Thanh để lại in trên làn da trắng nõn của cô, trông đặc biệt chói mắt.

Bị bạn thân nhìn thầy cảnh tượng không thể chấp nhận như vậy, cô có chút xấu hồ, trong tiềm thức kéo đồ ngủ lại, đờ đẫn nói: “Đừng nhìn, ghê lắm.”

“Bốp!” một tiếng.

Dương Tâm hung hăng tát vào sau đầu cô, tức giận nói: “Trần Uyên, tình chị em của chúng ta nhiều năm là cái quái gì vậy? Năm đó tao bị người ta lừa, còn có thai, là ai đã giữ tao lại, để tao ở chung trong nhà bảy tháng? Năm đó sao mày không chê tao ghê?”

Giọng nói của Dương Tâm nghẹn ngào.

Trần Uyên bắt lực cười khổ: “Thực sự xin lỗi, là do tao quá lo lắng, mày đừng để trong lòng.”

“Dương Tâm, bây giờ tao phải chấp nhận, 7 năm trước Lâm Thanh cũng đã chịu đựng những điều như vậy, anh ấy bị người ta mắng là đến mẹ kế cũng không tha, còn cấu kết với bố mình, không bằng cầm thú. Mày xem, so với anh ấy năm đó, tao có bị gì cũng không bằng.”

“Mày…” Dương Tâm, vô cùng tức giận, vừa giơ tay đã chuẩn bị đánh một cái, sau đó khiêng người đi.

Nhưng Trần Uyên quá hiểu biết cô, lúc cô giơ tay lên, Trần Uyên né sang một bên rồi nói: “Dương Tâm, coi như đây là quả báo mà tao đang phải nhận đi, tao phải chịu mọi đau khổ, nếu tao không đợi được đến cuối thì mọi sự trả giá của tao cũng đổ sông đổ biển.”

Dương Tâm vừa định mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt kiên định và cứng cỏi, cuối cùng cô vẫn từ bỏ.

“Thôi, nếu mày cứ khăng khăng như thế, sao tao lại phải biến thành kẻ xấu? Cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân, tao phải ra nước ngoài một chuyến, Trinh Trinh xảy ra chuyện, cần tao qua xử lý, này ở lại cẩn thận, nếu mày ra khỏi Hải Thành, dùng cách riêng liên lạc cho tao, tao sẽ cho người đến đón mày.”

“Được.”