Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 409



“Đây, đây hình như là con gái của nhà họ Phó – Phó Linh Ngọc.”

Cái gì? <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Hiện trường lúc đó lập tức nổ tung.

Chính thất không thề chịu được, kết cục tự mình xâu xé tiểu tam sao?

Trời!

Màn kịch này càng ngày càng bùng nỗ.

Giây tiếp theo, Phó Linh Ngọc bị vô số phóng viên vây quanh. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Bà Phó thầm kêu lên một tiếng không tốt.

Nhưng thân phận của bà bày ra ở đằng kia, cũng không thể thật sự không quan tâm mà xông lên đi kéo con gái của mình về được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================

“Hai người các cậu, nhanh chóng đi đưa cô hai lại đây.”

Hai người vệ sĩ đứng hai bên trái phải đồng thanh vâng, sau đó liền đi qua chỗ bệ đó.

Phóng viên hỏi: “Cô Phó, xin hỏi những lời cô Lê nói có phải là sự thật không? Vị hôn phu của cô – cậu chủ Triệu ở bên ngoài nuôi đứa con hoang sao?”

Phó Linh Ngọc bị tức điên đầu, nói chuyện cũng bắt đầu nói năng lộn xộn hơn: “Đúng vậy, đứa nhỏ kia chính là con hoang của anh ấy, nó cả đời này đều chỉ có thể là đứa con hoang, bởi vì tôi tuyệt không sẽ để Triệu An đem nó về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông.”

Phóng viên lại hỏi: “Cô Phó, cậu chủ Triệu đã có con, cô chẳng lẽ còn muốn kiên trì phải gả vào nhà họ Triệu sao?”

*V¡ sao lại không được gả vào đó?” Phó Linh Ngọc tàn nhẫn trừng mắt Lê Vãn Trinh đang đứng trên bục, cắn răng nói: “Là cô ta làm kẻ thứ ba, phá hủy hôn sự của tôi và Triệu An, người phải rời khỏi đây là kẻ thứ ba này, mà không phải chính thất tôi.”

Lê Vãn Trinh nhìn sắc mặt cô ta hùng hỗ doạ người, tự nhiên tràn đầy tự tin.

Mỗi câu nói của người phụ nữ này đều có “kẻ thứ ba”: “chính thất” hoặc là “con hoang”, thật là đủ rồi.

Cô không thể nhịn được nữa.

“Phó Linh Ngọc, cô dựa vào cái gì mà nói tôi là kẻ thứ ba?”

Phó Linh Ngọc sửng sốt, giây tiếp theo, trong con ngươi của cô ta ngập tràn lửa giận.

“Mọi người xem xem, nhìn xem người phụ nữ này, cô ta lại còn có mặt mũi chất vấn tôi vì sao lại gọi cô ta là tiểu tam, chẳng lẽ tôi không nên xưng hô như vậy sao?”

Ạc…

Lê Vãn Trinh lạnh lùng cười, Tâm Tâm nói đúng, người này ngang ngược vô lý, chỉ có thể dùng những thủ đoạn mạnh đề áp chế cô ta.

Mình cứng, cô ta liền sẽ mềm mỏng lại.

“Nếu cô Phó vẫn luôn nhắn mạnh thân phận kẻ thứ ba và chính thất, vậy đề tôi nói rõ ràng hết cho mọi người nghe.”

Có đánh chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến tình thế sẽ phát triển theo phương hướng này mà.

“Mọi người đều đã nhìn thấy, tôi cùng với Triệu An là vợ chồng hợp pháp, con mà chúng tôi sinh ra là danh chính ngôn thuận, cho nên xin mọi người đừng mắng chửi ác quá, đừng động một chút thì gọi con tôi là con hoang.”

Mặt mày của Phó Linh Ngọc tái cả đi, khuôn mặt xinh xắn của cô ta méo mó cả đi.

Lúc này, hai tên vệ sĩ qua đây, trong đó một người tiến đến nói vào bên tai cô ta nói: “Cô hai, bà chủ bảo chúng tôi sang đây đưa cô về.”

Phó Linh Ngọc bị mắt mặt, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

Nhưng bây giờ không phải cô ta không muốn ở đây thì không cần ở, phóng viên chen chúc nhau, chặn hết tất cả đường đi lại.