Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 445



Nhị trưởng lão làm như không nghe thấy cô ta gào thét, ra lệnh cho người đưa bé Dương đi phía đoàn xe cách đó không xa. Hải Vy muốn đoạt lại con trai mình thì bị mấy người vệ sĩ ngăn cản.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể thẫn thờ trên đường nhìn đoàn xe nghênh ngang rời đi.

20 phút sau, Lâm Thanh vội vã chạy đến cùng với Hải Cần.

“Chị, đã xảy ra chuyện gì? Bé Dương đâu?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Hải Vy siết chặt cánh tay Hải Cẩn, gấp gáp nói: “Hải Cẩn, em mau đi cứu bé Dương, mau cứu cháu trai của em, nó, nó bị Nhị trưởng lão bắt đi rồi, ông ta nói nếu em không trở về gia tộc, ông ta sẽ giết chết Bé Dương.”

Hải Cần cau mày.

Quả nhiên, chó cùng rứt dậu.

Cô không ngờ ông già kia lại đê tiện đến mức dùng tính mạng của một đứa trẻ đề uy hiếp cô trở về gia tộc.

“Chị, chị đứng dậy trước đi, Bé Dương là cháu của em, chị yên tâm, em sẽ không để thằng bé gặp chuyện gì đâu.”

Hải Vy bật khóc nức nở.

Cô ta không nên bốc đồng như vậy.

Cô ta biết rõ người của gia tộc Hải Nhân đang ở Hải Thành, đang loay hoay tìm cách buộc Hải Cẩn quay về, cô làm như vậy chẳng khác nào là cho bọn họ một lá bài hữu hiệu nhát.

“Thật xin lỗi, là chị đã liên lụy đến em.”

Bệnh viện Quân khu.

Trong phòng bệnh.

Bố Phó ném một đống tư liệu lớn trong tay lên trên ga giường.

Lạnh lùng nhìn đứa con trai có sắc mặt nhợt nhạt tựa vào đầu giường, quát: “Hãy nhìn những gì con đã làm, bị tắn công nữa? Bồ đã nói rồi mà, dựa vào bản lĩnh của con, thì còn ai có thể tập kích được con kia chứ.

“Con thật biết cách kéo cô ta ra ngoài cuộc đấy, được thôi, nếu con đối với cô ta không có cảm giác gì, vậy thì con hãy trở về Thủ đô hoàn thành hôn sự bố đã giúp con thu xếp từ trước đi.”

“Hiện giờ con còn chưa muốn kết hôn.” Phó Đức Chính lạnh nhạt nói: “Chờ bố lên chức rồi tính sau cũng được mà, hiện giờ máy chuyện lặt vặt cần phải con xử lý rất nhiều, một khi kết hôn rồi, con sẽ có thêm sự vướng bận, như thế sẽ làm con bị phân tâm nhiều.”

Nghe này, thật là một lý do đường hoàng mà.

Bố Phó không hề ngu ngốc, làm sao nhìn không ra tâm tư của con trai mình chứ?

“Hôn nhân của con, con không có quyền làm chủ, bởi vì cô gái nhà người bình thường không được, Dương Tâm loại phụ nữ chưa lập gia đình đã có con thế này càng không được, con bớt phóng túng lại chút đi, đừng bởi vì cô ta mà mất chừng mực, nếu không cô ta sẽ không thể nào sống ở nước Hoa Hạ này đâu.”

Dứt lời, ông ta xoay người rời khỏi phòng bệnh.