Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 506



Nói xong, cô ta quay người, xông đến chỗ người phụ trách bộ phận Ám Long, nói: ” Đường chủ Dư, tôi đã ám sát công chúa điện hạ của Ám Long, mạo phạm đến mệnh lệnh của tổ chức, còn làm con gái của ông bị thương. Bây giờ bằng chứng đã rõ ràng, ông cũng không cần thẩm vấn nữa, trực tiếp ném tôi vào Thận Hành Đường tra tấn đi.”

Giọng điệu của cô ta rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Không phải là cô ta chưa bao giờ nhìn thấy cực hình ở Thận Hành Đường.

Nếu là lúc trước, cô ta có thể sẽ sợ hãi.

Bởi vì đều là cơ thể máu thịt, sao mà có thể không sợ hãi trước cực hình đau khổ, dầu sôi lửa bỏng như vậy chứ?

Nhưng bây giờ trái tim cô ta đã chết, cô ta chỉ là một con rối không có linh hồn mà thôi.

Cái chết bằng cực hình chính là điều cô ta mong đợi.

Đường chủ Dư hơi do dự, quay đầu nhìn Nam Kiên đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, cố gắng nói: “Cô ta đã thú nhận việc ám sát công chúa điện hạ, anh Nam, theo mệnh lệnh của tổ chức, cô ta phải đi đến Thận Hành Đường một chuyến, anh xem?”

Nam Kiên giơ tay đẩy Tô Yến ra.

Bước từng bước về phía Lạc Hà.

Sau khi dừng lại trước mặt cô ta, anh ta giơ lòng bàn tay đẫm máu ra, chậm rãi vuốt ve má cô ta.

“Cô không lưu luyến thế giới này chút nào sao? Trong tim cô chỉ hướng đến chuyện cùng đến chỗ chết sao? Lạc Hà, cô không chết không được sao?”

Lạc Hà ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười nhạt nói: “Nam Kiên, chúng ta hẹn ước đi, kiếp sau đừng bao giờ gặp lại nữa. Loại tình yêu này vừa đau đớn vừa tổn thương, trải qua một kiếp cũng đủ rồi. Tôi sẽ quỳ dưới gốc cây bồ đề van xin Thượng đế kiếp sau không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Trong mắt Nam Kiên xuất hiện một tia tuyệt vọng.

Anh ta ngăn cô ta giết Tô Yến là vì không muốn nhìn cô ta chết.

Nhưng người phụ nữ này một lòng muốn chết, anh ta có thể làm gì chứ?

“Được, kiếp sau không bao giờ gặp lại. Cô đi với con đi, để những việc còn lại cho tôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ đến trước phần mộ của hai người, cho hai người một lời giải thích.”

Chung cư Thịnh Cảnh.

Bên trong phòng ngủ.

Dương Tâm dựa vào cửa sổ, trên tay cầm một ly nước trái cây, ngây người nhìn cảnh đường phố bên ngoài.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài bước vào.

“Sao vậy? Có phải lời của mẹ anh đã gây phiền phức cho em rồi không?”

Cơ thể của Dương Tâm mềm nhũn, trực tiếp ngã gục trong vòng tay anh, toàn bộ trọng lượng cơ thể rơi lên người anh.

Hương thơm bạc hà quen thuộc ập đến, lấp đầy thần kinh của cô, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy yên tâm.

Có lẽ là do cô thực sự quá căng thẳng, tình hình hôm nay hoàn toàn không giống với tình hình bảy năm trước.

Cô trước kia không có chỗ dựa vững chắc, các cảm xúc sợ hãi, lo lắng, nôn nóng mới dẫn đến việc trầm cảm trước khi sinh.

Bây giờ đã khác rồi, cô có Lục Gia Bách bảo vệ, còn có ba đứa trẻ ở bên cạnh, mặc dù cô vẫn lo lắng nhưng không phải là không kiểm soát được.

“Lục Gia Bách, em đã đồng ý với mẹ anh rồi, đồng ý với bà ấy sẽ giữ đứa bé lại.”

Ánh mắt Lục Gia Bách lóe lên, cánh tay ôm eo cô nhẹ nhàng dùng sức.

“Em không cần quan tâm, con người ta khi lớn tuổi là như vậy. Em đã sinh ba đứa con cho nhà họ Lục, thật sự đủ rồi. Chúng ta vẫn giữ suy nghĩ trước đây, khi nào đến thời gian, anh sẽ cùng em đi làm phẫu thuật phá thai.”

Dương Tâm khẽ cười, bàn tay vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng, siết chặt mười ngón tay anh.

“Lục Gia Bách, anh có cảm nhận được không? Con của chúng ta đang dần thành hình trong bụng em. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta, chúng ta không có đủ tư cách vứt bỏ nó, không bằng thuận theo ý trời, sinh nó ra đi.”