Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 598



Nhà họ Lục.

Trong phòng khách.

Dương Tâm nhướn mày nhìn bà Lục, cười nói: “Hôm nay có mang theo thứ quý cho bác.”

Nói xong, cô lấy ra một bức tượng Phật cổ từ trong túi mua sắm đặt lên bàn.

Bà Lục là một tín đồ Phật giáo cuồng nhiệt, thấy Dương Tâm đặt Phật tổ vào trong túi thì không nhịn được mà mắng: “Mai mốt không được bất kính với Phật tổ thế nữa, a di đà phật, ngã phật từ bi, xin đừng chấp nhặt với một con bé tầm thường này.”

Dương Tâm thấy hơi buồn cười.

Người thật sự kính trọng Phật nghĩa là trong lòng có Phật.

Ví dụ như bà ta vậy. Nhưng mà cô phát hiện ra trong đống phế phẩm lại có thứ này có tính Phật.

“Bác nhìn một chút đi, đây chắc chắn là thứ bảo vật tốt.”

Bà Lục thấy hơi nghi ngờ, tự tay nhận chiếc kính phóng đại từ quản gia, tỉ mỉ quan sát.

Nhưng sau một hồi quan sát kĩ lưỡng thì bà ta thầm nhíu mày: “Thứ này có khác gì với gốm sứ được làm ra từ trong kỹ viện đâu? Nhưng mà đây vẫn là tượng Phật tổ, ta vẫn nên phải tôn kính.”

Dương Tâm lắc đầu: “Bác cẩn thận nhìn đi ạ, nếu như vẫn không nhìn ra manh mối gì thì chỉ có thể nói rằng bác không có duyên với Phật thôi.”

Bà bị cô làm cho tức cười: “Cái con bé kia, ăn nói ác độc thật đấy, được thôi, tôi sẽ nhìn một chút, cô tốt nhất là đừng có gạt tôi, nếu không thì tôi đập cô hai phát chết luôn nhá.”

“…”

Lại một hồi sau, bà Lục kinh ngạc nhìn Dương Tâm: “Con bé Tâm, cảm giác của bác sai hay sao? Sao mà bác lại thầm nghe được tiếng gõ mõ, rồi lại tiếng chuông, còn ngửi được… Mùi nhang nữa.”

Dương Tâm mỉm môi cười.

Có vẻ là cô tìm đúng đồ rồi.

Đây là vị cổ Phật mà danh tăng Huyền Trang cung phụng cả đợi, từng khai sáng tại Lôi Âm Tự, còn tắm qua hào quang của Phật tổ nữa.

Chỉ có người chuyên tâm hướng về Phật mới có thể cảm nhận được chúng sinh bách thái bên trong tượng phật này thôi.

“Bác không có nghe lầm đây, đúng là tiếng Phật và nhang khói đấy, bởi vị lai lịch của vị cổ Phật này hết sức kinh người mà.”

Nói xong, cô lại tóm tắt chuyện cũ của cổ Phật cho bà Lục nghe một lần.

“Cái này, cái này cái này… Thật sự là, là…”

Dương Tâm thái bà lão nói không xong, không khỏi cười nói: “Bác không cần phải nghi ngờ đâu, đúng là vị đó đấy.”

Bà Lục ngơ ngác nhìn cổ Phật, giọng điệu cứng ngắc nói: “Đây là quốc bảo cơ mà, lúc cháu ở viện bảo tàng sao lại không vạch trần ra? Bác nhớ có mấy ông lão bảo thứ này là giả, sao lúc đó cháu không đứng ra đính chính?”

Dương Tâm nhướn nhướn mày: “Cháu mà đính chính thì sao mà lấy làm của riêng được? Bác đừng nói đạo lý gì với cháu, lòng cháu nhỏ lắm, chỉ đủ chứa nhà thôi, còn nữa, thứ thật sự có lợi cho quốc gia không phải là cổ phật này, mà là huyết ngọc kia, bây giờ tôi lấy tượng Phật này, nhất định là sẽ giúp cháu tìm được viên ngọc kia, cháu cũng chẳng trục lợi ai cả.”

Bà Lục nghe xong thì sáng suốt hơn rất nhiều: “Bác còn mới nghĩ phải đem tượng cổ Phật này quyên cho quốc gia nữa cơ, mà nghe cháu nói thế thì bác quyết không góp nữa, chỉ là… không biết có bị phiền phức gì không?”

Dương Tâm lắc đầu: “Không đâu, bác cứ yên tâm đặt nó trong đền thờ nhà họ Lục đi ạ.”

Lúc cô lấy đi tượng Phật cổ này chắc hẳn Phó Đức Chính đã nhận được tin ngay, với chỉ số IQ của người đàn ông kia, chắc chắn là sẽ đoán được tượng Phật này là viên ngọc từ biển cả rồi, anh ta không ngăn cản, cũng ngầm để cho cô cầm đi.

Hừ.

Anh ta không muốn thì cũng phải nhận thôi, nhờ cô giúp không trả công thì sao được?

… Quán cà phê.

Tô Yến chớp mắt nhìn người phu nhân trung niên đối diện, ra vẻ uể oải. Năm đó người phụ nữ này đã dụ dỗ bố cô ta, rốt cuộc là làm cho cha cô ta mê đến thần hồn điên đảo, còn định thụ tinh nhân tạo cho ra con trai đề dễ dàng thay thế được vị trí của mẹ.

Cơ mà báo ứng đã lắm, người phụ nữ này mang thai được sáu tháng thì sảy thai, tất cả giấc mộng đẹp đều biến thành bong bóng, cũng mất đi cả sự sủng ái của bố, cuối cùng là bị bố cho một khoản tiền rồi đuổi đi.

Cô ta không hề nghĩ rằng người phụ nữ này lại có khả năng bà chủ công ty mỹ phẩm.

Chắc là nhờ vào cơ thể mà chinh phục vô số người hợp tác mới có được thành tựu hôm nay đây mà.