Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 627



Quả nhiên anh ta thật sự có hứng thú với người phụ nữ này, chẳng lẽ từng thật sự yêu cô sao?

Nếu như không quen với cơ thể này thì làm sao có thể tiếp nhận cô được?

“Trước đây tôi thật sự đã từng yêu cô?”

Hải Vy mạnh mẽ cắn đôi môi mềm như cánh hoa, da đầu có chút tê rần: “Anh có yêu tôi hay không làm sao tôi biết được, lòng người cách nhau một cái bụng, chẳng lẽ tôi còn có thể xé lồng ngực anh ra để xem trái tim của anh à?”

Lạc Hồ hơi cau mày, sau khi im lặng một lát dướng như đã nghĩ thông suốt, anh bèn cong môi cười nói: “Không biết cũng không sao, thử xem sẽ biết.”

Hải Vy hơi hoảng sợ, không nhịn được mà nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “Sao? Thử thế nào?”

Ánh mắt Lạc Hồ tự do dạo trên người cô một vòng, sau đó dừng lại ở chỗ thắt lưng, cười nham hiểm: “Rất nhanh cô sẽ biết thôi.”

Hải Vy suýt chút nữa thì cắt đứt đầu lưỡi mình.

Này này này… Anh ta không phải là người lạnh lùng vô tình của Ám Long hay sao, không phải Hữu chưởng sự không gần gữi phụ nữ Lạc Hồ sao?

Thế thì tên đểu giả đang đè lên cô và trêu ghẹo cô là ai?

“Lạc, Lạc Hồ, tôi, tôi… Chúng ta không thể như vậy được.”

“Đừng nhúc nhích.” Lạc Hồ lạnh lùng quát khẽ: “Tôi chỉ là muốn biết chính mình có thật sự yêu cô hay không, chắc hẳn là cô cũng rất muốn biết nhỉ?”

Hải Vy chậm rãi không giãy giụa nữa, lúc này cô đang nhìn anh đầy kinh ngạc.

Lại muốn thế nào nữa?

Trái tim lớn lên trên người anh ta, miệng cũng phát triển trên người anh ta, anh ta nói yêu chính là yêu, nói không thương chính là không thương, cô có thể tin thế nào đây?

“Không sai, tôi quả thật muốn biết rốt cuộc năm đó anh vì mục đích gì mà ở cùng một chỗ với tôi, còn đồng ý để tôi mang thai con của anh, nhưng tôi phải làm gì đây? Anh là người mất trí nhớ, anh có thể cho tôi một lời giải thích khác sao?”

“Có thể.” Lạc Hồ bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô, chậm rãi nói: “Những năm gần đây tôi luôn không chạm qua người phụ nữ nào không phải vì tôi không có nhu cầu mà là không hứng thú nổi. Nếu như cô có thể làm cho tôi muốn cô, thì hẳn là tôi đã yêu cô.”

“…”

Hải Vy không biết nói gì nữa.

Não của người đàn ông này có điện chạy qua à?

“Anh, anh có thể đi chữa trị chứng mất trí nhớ của anh, tôi, tôi có thể đi tìm Dương Tâm xin giúp đỡ, đừng, đừng… dùng biện pháp này.”

“Tôi có phản ứng rồi.”

“…”

Lạc Hồ cúi đầu vùi mặt mình vào hõm cổ của cô, phả hơi thở ấm áp lên da thịt trắng nõn của cô, nhiệt độ bên trong đột nhiên tăng lên nhanh chóng.

Một cơn ớn lạnh ập đến, Hải Vy nhắm chặt hai mắt lại.

“Lạc, Lạc Hồ, tôi không phải là những người phụ nữ trên vũ trường muốn gọi đến là đến bảo đi là đi, a, đau quá.”

Lạc Hồ liền cắn một cai vào xương quai xanh của cô, cô đau đến mức ứa nước mắt.

“Sau này không được so sánh mình với mấy người phụ nữ không đứng đắn đấy nữa biết không?”

“…”

Hải Vy cảm nhận được sự thay đổi trong anh, sau khi do dự một lát cuối cùng cô cũng thỏa hiệp.

Cô không trốn thoát được chiếc bẫy dịu dàng này, trước đây không trốn được, sau này cũng vậy.

Đang lúc cao trào thì cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, một người quần áo đen từ bên ngoài vọt vào.

“Hữu chưởng sự…”

Tiếng gọi của cô ta bỗng nhiên im bặt, chỉ thấy bên trong là một khung cảnh kiều diễm, cả người cô ta sững sờ tại chỗ.

Là cô ta hoa mắt sao?

Đây chính là Hữu chưởng sự từ trước đến nay không gần phụ nữ, nhìn phụ nữ như rắn độc thú dữ sao?

Vậy mà lại đang đè lên người của một người phụ nữ làm cái chuyện như vậy.

Lạc Hồ thấy cửa mở ra lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng đưa tay vơ lấy quần áo che lấy nửa thân trên của Hải Vy. Anh ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén rét lạnh nhìn thẳng về phía cửa phòng.

“Đi vào không biết gõ cửa à?”

Người phụ nữ mặc bộ đồ đen lập tức quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hữu chưởng sự, anh em bên phía Trung Đông chuẩn bị rút lui toàn bộ đã mất liên lạc.”

Lạc Hồ lập tức đứng lên vừa sửa sang lại quần áo vừa mở miệng hỏi: “Đã tra được ra nguyên nhân chưa?”

“Là dòng họ Hải Nhân, bọn họ sai người đến thay thế lực lượng ở đó, sau đó bao vây người của chúng ta. Hữu chưởng sự, là mấy trăm mạng người đấy, việc này đã quấy rầy đến các vị trưởng lão.”