Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 642



“Cô Phó Linh Ngọc nào, giờ cô ấy là công chúa điện hạ rồi, chú ý cách xưng hô của bà đi nhé.”

Bà Triệu kinh ngạc, bị dọa đến mức mồ hôi lạnh đầy trán, lập tức sửa miệng: “Vâng vâng vâng, tôi hồ đồ quá, tôi hồ đồ quá, ừm…, tôi có chuyện gấp muốn gặp công chúa điện hạ, mời cô thông báo một tiếng.”

Trong điện thoại truyền đến một trần ồn ào, một lúc sau, giọng nói của Phó Linh Ngọc vọng ra: “Tôi là Phó Linh Ngọc, bà là?”

“Linh Ngọc à, là bác Triệu đây.”

“Là bà Triệu à, bà tìm tôi có chuyện gì không?”

Bà Triệu nắm chặt điện thoại, hớn hở nói: “Linh Ngọc…”

“Tôi nghĩ bà Triệu nên gọi tôi là công chúa điện hạ sẽ hay hơn, gọi như vậy sẽ lịch sự hơn, bà nghĩ sao?”

Bà Triệu sa sầm mặt, ánh mắt có vẻ hơi khó chịu.

Nhưng nghĩ đến việc nhà họ Phó có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà mẹ đẻ của bà ta, bà ta lại cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng mình xuống.

“Được được, công chúa điện hạ, bác gọi công chúa điện hạ là được chứ gì, điện hạ, bác có một tin vô cùng tốt lành muốn nói với cháu đây.”

“Hửm? Tin gì thế? Nói ra nghe thử.”

“Con tiện nhân nhà họ Lê kia bị bệnh ung thư ác tính, sống không được bao lâu nữa đâu, nhân cơ hội quý báu này, cháu có muốn về Hải Thành một chuyến giành lại Triệu An không?”

“Lê Vãn Trinh bị bênh ung thư á?” Phó Linh Ngọc kích động hỏi: “Bà chắc chắn cô ta bị bệnh ung thư ác tính không?”

“Tất nhiên rồi, giờ nó đang điều trị ở phòng trị liệu của nhà họ Triệu đây này, bác chắc chắn một trăm phần trăm nó bị ung thư sống không nổi bao lâu nữa, Linh Ngọc à, hạnh phúc của bản thân phải tự mình giành lấy, bác biết cháu không buông Triệu An được, vậy thì đừng để mình chịu thiệt, cháu bây giờ là cô gái đẹp nhất Hoa Hạ, là công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc, cháu muốn cưới ai, chỉ cần ho nhẹ một tiếng là được.”

Phó Linh Ngọc im lặng hồi lâu, sau đó nghiên răng nói: “Được rồi, cháu sẽ tìm cớ rời khỏi Đế Đô, rồi lén đến Hải Thành, bác gái, lần này bác đừng làm cháu thất vọng lần nữa đấy nhé.”

“Được mà được mà, cháu yên tâm, bác bảo đảm lần này cháu sẽ về một nhà với Triệu An.”

Khu vực điều trị.

Trong phòng bệnh.

Lê Vãn Trinh nhìn Dương Tâm đang gọt hoa quả bên cạnh, khẽ hỏi: “Có kết quả chưa? Là ung thư ác tính phải không?”

Tay đang cầm dao gọt hoa quả của Dương Tâm trượt nhẹ, mũi dao đâm vào da, những giọt máu tươi rỉ ra.

“Tay cậu chảy máu rồi.” Lê Vãn Trinh cố gắng ngồi dậy.

Dương Tâm vội vàng đưa tay đỡ vai Lê Vãn Trinh, dìu cô nằm xuống giường lại, sau đó trấn an cô ấy: “Vãn Trinh, sẽ ổn thôi mà, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

Lê Vãn Trinh không ngốc, sao mà không nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Tâm được chứ?

“Là ác tính thật sao?”

Dương Tâm quay mặt đi, đau buồn nói: “Phát hiện kịp thời, chúng ta có thể từ từ điệu trị, cậu đừng lo lắng quá, tớ có kinh nghiệm nghiên cứu thuốc điều trị ung thư, trước khi các tế bào ung thư di căn, tớ nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc phù hợp.”

Lê Vãn Trinh siết chặt cánh tay Dương Tâm, mím chặt môi lắc đầu: “Bây giờ cậu đang mang thai, không thể chịu áp lực quá lớn, cứ sắp xếp làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung trước rồi tính.”‘ “Ừ, nghe theo cậu, nhưng cậu cũng phải hứa với tớ, không được có bất cứ ý nghĩ nào coi thường mạng sống của mình, chẳng phải cậu nói muốn làm thông gia với tớ sao, Tiểu Tân và Tùy Tâm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sau này chắc chắn sẽ như cậu mong muốn, nhưng trước hết cậu phải sống cho thật tốt đã.”

Lê Vãn Trinh cười cười: “Cậu nỡ à, tớ thấy không dễ qua cửa của tổng giám đốc Lục đâu, nếu Tiểu Tân bắt cóc con gái cậu thật, chắc anh ấy và Triệu An đến anh em cũng không thể làm được quá.”

“Cậu cứ sống cho tốt, chỉ cần cậu chiến thắng bệnh tật, tớ sẽ để con gái yêu làm con gái cậu, cậu xem vốn liếng tớ đã mang ra hết rồi, vì vậy cậu phải sống thật tốt cho tớ.”

“Ừm, cậu yên tâm, tớ không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, những năm này đối mặt với bệnh của Tiểu Tân, tớ đã trở thành người bất khả chiến bại từ lâu rồi.”

‘Lạch cạch’ Cửa phòng được đẩy vào, Triệu An bước vào.

Anh ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt dừng lại trên người Dương Tâm, lãnh đạm nói: “Chị dâu, không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi, đã có tôi ở đây với Vãn Trinh rồi.”

“Ừm.”

Bước ra khỏi phòng bệnh, Dương Tâm liền nhìn thấy Lục Gia Bách đang đứng dựa vào góc tường.