Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 725



Để ngăn không cho những người phụ nữ khác bắt mất anh thì em sẽ trông nom anh mọi lúc, nửa bước cũng không rời.”

Tiểu Ca không thể chịu nổi bà cô này thêm một chút nào nữa, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh, dự định sau đó sẽ để cho cậu hai nhà họ Lục ép buộc cô ta trở về.

Nào biết anh ấy vừa mới đi được hai bước thì bà cô ở trên giường đã trực tiếp rút đầu kim ra, lấy chai thuốc trên kệ ném xuống.

“Anh có tin em sẽ phá hủy cánh tay của em để nó tồi tệ hơn nữa không? Anh đừng có mắng em, em tự biết rõ bản thân mình.

Không sai, em chanh chua tự do tùy hứng, vô lý đến ngang ngược. Đành chịu thôi, em là con gái duy nhất trong nhà, được bố mẹ anh trai nuông chiều quen rồi. Anh gặp phải em thì quả thật là xui xẻo cho anh, hoặc là anh giương mắt đứng nhìn em tự dày vò chính mình, hoặc là anh để em ở lại đây.”

Tiểu Ca xoa trán, thở dài nói: “Cánh tay này của cô phải kịp thời chữa trị, nếu như để qua thời điểm tốt rồi, cũng không thể hồi phục hoàn toàn được.”

“Không sao cả, cánh tay này hỏng rồi thì sau này em sẽ thử dùng tay trái, vì anh mà sử dụng tay trái, em cảm thấy cũng rất lãng mạn.”

“…”

Tiểu Ca không nói lời nào, sững sờ đứng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, trái tim dường như đã bị thứ gì đó va chạm vào rồi phát ra những tiếng vang trở lại.

Anh ấy không biết đây là cảm giác gì, nhưng nó căng lên và rất khó chịu.

“Tùy cô, không về cũng chẳng sao, tay bị tàn tật cũng không phải tay của tôi.”

Nói xong, anh ấy xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lục Thanh Thanh hừ mấy tiếng, dù thế nào cô ta cũng không chịu đi, có chết cũng phải quấn chặt lấy anh ấy.

Nhà họ Thẩm.

Ở bên trong phòng sách.

Ánh mắt Thẩm Thành u ám, thăm dò nữ quản gia trước mặt.

Quản gia bị ánh mắt của anh ta làm cho vô cùng khó chịu, run run hỏi: “Cậu, cậu chủ, có phải tôi làm sai điều gì rồi không? Nếu như có chỗ nào làm chưa tốt, cậu trực tiếp nói thẳng cho tôi biết được không?”

Ở nhà họ Thẩm, bà ta không sợ ông chủ, cũng không sợ bà chủ, chỉ sợ duy nhất một mình cậu chủ này.

Vẻ ngoài của anh ta bình thường tao nhã lịch sự, nhưng lại luôn tỏa ra áp lực quá mạnh mẽ, bà ta hoàn toàn không thể chịu nổi.

“Tôi hỏi bà, làm thế nào để khiến cho một người phụ nữ âm thầm bị sảy thai?”

Quản gia kinh ngạc.

Bà ta không ngốc, suy nghĩ một chút đã hiểu rõ cậu chủ muốn nói cái gì.

Dù sao không phải bây giờ trong nhà còn có một phụ nữ mang thai sao.

“Cậu, cậu chủ, đừng nói là cậu muốn… Đừng mà, đứa con trong bụng cô Cố là con của cậu, là huyết mạch của nhà họ Thẩm.

Tôi ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, làm sao có thể để cậu hãm hại con trai cậu, cháu đích tôn của nhà họ Thẩm được.”

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bà ta sợ nếu làm vậy sẽ tự gây tai họa lên người mình.

Nếu để cho ông chủ và bà chủ biết cậu chủ xúi bà làm hại cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, còn không ăn tươi nuốt sống bà ta sao?

Thẩm Thành gõ lên bàn một cách nhẹ nhàng.

Người đàn ông này từ trước tới giờ vui vẻ, tức giận đều không hiện ra mặt, ngồi ở đó với gương mặt không thay đổi, nhưng có thể nhìn thấu tâm tư của từng người.