Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 789



Dương Tâm chậm rãi dạo bước đi xuống bậc thang, nhìn chuyên gia Hà ở trước mặt rồi cười lạnh nói: “Bằng chứng như núi của ông đâu? Nhưng tôi cũng không có tham ô đâu, số tiền này đều dùng để bồi dưỡng sinh viên đại học, Vậy xin hỏi chuyên gia Hà đưa ra cái chứng cứ nuốt riêng tiền từ thiện là dựa vào đâu mà có? Không phải là ông cố ý tạo ra để hãm hại tôi đấy chứ?”

Thân thể chuyên gia Hà không bị khống chế nhanh chóng run rẩy hai lần, nhắm mắt nói: “Cũng có khả năng chúng tôi đã nhầm lẫn, cô cũng không có nuốt riêng từ thiện, nhưng những tội danh khác thì sao?

Cô cũng đâu có cái gì đúng mà phản bác?”

Dương Tâm cười, lắc đầu nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm chuyên gia Hà đến để điều tra chuyện tôi nuốt riêng tiền từ thiện, vậy mà chứng cứ cũng có thể nhầm lẫn được ư? Ông xuất ra cái gọi là chứng cứ nhưng lại nói không chính xác rồi mang nó tới đây lên án tôi, náo loạn một trận như một chuyện cười lớn, về phần cái khác thì chỉ cần ông có thể liệt ra những cái được gọi là tội danh một cách chính xác thì tôi nhất định sẽ không phủ nhận.

“Cô…”

Dương Tâm mặc kệ ông ta, lấy những bằng chứng tài liệu gửi tiền từ trong tay mấy sinh viên đại học sau đó đưa tay vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cười nói: “Đều làm tốt lắm, không làm cho chị mất mặt nhỉ?”

“Bây giờ các em đều đã chút có chút thành tựu nhờ việc học hành, có thể là công việc gì cũng được, nhưng nhất định phải trợ giúp càng nhiều người khó khăn càng tốt, tranh thủ làm một nhân tài có ích cho quốc gia chứ không phải chỉ là một người… cặn bã.”

Một nữ học sinh nhào vào trong ngực Dương Tâm, ôm cô gào khóc, nói: “Nếu như không phải chị liên tục căn dặn em không được nói với mọi người là chị tài trợ thì em đã sớm đem những chuyện chị giúp đỡ học sinh nghèo khó giúp lan truyền ra ngoài rồi. Chị Tâm, chị là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trên cuộc đời này. Chúng em sẽ lấy chị làm gương để học tập.”

Dương Tâm vì những lời nói đó mà trong lòng khẽ run, hốc mắt nhanh chóng ánh lên hơi nước.

Năm đó cô giúp đỡ bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều.

Chỉ là đơn thuần cho rằng bọn họ là người vùng núi, không nên cứ mãi chỉ sống như vậy rồi bị hiện thực tàn khốc làm cho mai một mà thôi.

Cho nên cô mới dùng chút năng lực có hạn của mình để trợ giúp bọn họ, dù là cuối cùng chính cô táng gia bại sản cũng không sao.

Bây giờ nhìn bọn họ học hành thành tài rồi quay trở lại báo ân khiến cô thật sự rất vui mừng.

Nàng một phen nỗ lực, cuối cùng là không có uổng phí.

“Chị Tâm, chị tài trợ em hơn ba tỷ, em sẽ không trả chị đâu. Chờ em tích lũy đủ số tiền kia em cũng sẽ đem nó quyên góp cho người khác giống như cách chị đi bồi dưỡng học sinh nghèo khó vậy. Có lẽ em sẽ không bằng chị nhưng cũng có thể trợ giúp người ta phần nào.”

Dương Tâm đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, nói: “Hãy làm cho tốt nhé, chị tin tưởng các em nhất định sẽ tốt hơn cả chị đó.”

Dứt lời cô tách ra khỏi người nữ sinh viên đó, sau đó đưa những bằng chứng kia vào tay người phụ trách tư pháp vừa mới xuất hiện.

“Nếu anh đã tiếp nhận việc này thì tôi giao những thứ này cho anh. Còn nữa… cái bằng chứng tố cáo tôi phạm tội kia phiền anh giao cho người của bên tư pháp, ai đúng ai sai tôi tin tưởng toà án sẽ có một phán quyết công bằng.”

Người phụ trách tư pháp đưa tay tiếp nhận tư liệu mà cô đưa tới, đôi môi mỏng nhúc nhích muốn nói lời xin lỗi vì trước đó không tín nhiệm cô, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Thẩm Thành dạo bước đi tới, nhíu mày nói: “Chuyên gia Hà cấu kết Vương thị, làm giả chứng cứ phạm tội muốn đổ lỗi cho em gái tôi. Anh là người chuyên môn phụ trách tư pháp hẳn là sẽ không tùy tiện xử lý chuyện này nhỉ? Tôi khuyên anh vẫn là báo cáo lên Đế Đô, để bọn họ lại phái người xuống tới tra rõ việc này đi.”

Người đại diện tư pháp sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Cái gì?

Bên trên, báo cáo lên Đế Đô?

Nếu quả như quả thật phải báo lên Đế Đô, Đế Đô một lần nữa phái người xuống điều tra việc này thì chuyện anh ta đi theo chuyên gia Hà tới đây hẳn là cũng tự chui đầu vào rọ rồi.