Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 797



Tuy cô đã biết tình trạng của Lục Thanh Thanh từ miệng Bạch Trung Kiên, nhưng cô không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.

Gân mạch trên cả cánh tay đều đã đứt hết, thế này thì phải làm sao mới có thể phục hồi như lúc ban đầu được đây?

Xem ra Tiểu Ca nợ cô ấy cánh tay này rồi.

Chỉ mong anh ấy có thể tự nguyện dùng chính bản thân anh ấy để trả nợ khi còn sống, nếu không… Lục Thanh Thanh sẽ phải mất không cánh tay này rồi.

“Sao thế, tình huống xấu lắm à?”

Tiếng nói dịu dàng của Trần Tuấn vang lên bên tai cô, kéo suy nghĩ đang bay lơ lửng của cô lại.

Cô quay lại nhìn theo bản năng, thấy Trần Tuấn đã đứng cạnh cô từ bao giờ rồi.

“Ừm, có hơi hóc búa một chút. Dù tự tay em chữa cho cô ấy thì khả năng phục hồi cũng không đến 30%.”

“Cứ thuận theo tự nhiên thôi, đừng có tự tạo cho mình áp lực quá lớn. Cô ấy cố ý đi Hy Lạp với Tiểu Ca, lại còn hi sinh thân mình chắn súng cho Tiểu Ca, đó là sự lựa chọn của cô ấy. Em đứng đây đau lòng hộ cô ấy, nhưng cô ấy lại cảm thấy vui mừng ấy chứ.”

Dương Tâm không nhịn được phải bật cười, ném báo cáo trên tay lên bàn, chậm rãi nói: “Anh nói không sai, cô bé ấy tình nguyện làm thế, vì đó chính là người cô ấy yêu, cô ấy đau nhưng vui vẻ. Được rồi, em nghe lời anh vậy, không xoắn xuýt nữa.”

Trần Tuấn cười lắc đầu: “Cuối cùng em cũng chịu nghe. Đúng rồi, bên chỗ Phó Linh Ngọc em định xử lý thế nào?”

Phó Linh Ngọc…

Dương Tâm im lặng thở dài. Có Phó Đức Chính đứng giữa, cô xử lý thế nào được nữa?

“Em giao hết chứng cứ cho Phó Đức Chính rồi, để xem anh ta lựa chọn như thế nào. Em có thể tha thứ cho việc anh ta giữ lại cái mạng cho em gái anh ta, nhưng cô ta phải bị giam giữ cả đời. Nếu ngay cả điều đó mà anh ta cũng không làm được thì em đành phải trình hết bằng chứng lên tòa án nhân dân cấp cao nhất vậy.”

Trần Tuấn gật đầu: “Cũng gần như là tù chung thân. Em đã quan tâm đến họ hết lòng rồi, chỉ có thể xem nhà họ Phó có nghĩ thông được hay không thôi.”

“…” Dương Tâm đứng im một lúc, sau đó thong thả bước về phía phòng thí nghiệm: “Em còn phải nghiên cứu thuốc chống ung thư cổ tử cung, chuyện bên đó không thể để muộn được. Mẹ chồng em ở đây có vấn đề gì thì anh nhớ báo ngay cho em biết nhé.”

Tiếng “Mẹ chồng” của cô khiến Trần Tuấn cười khổ.

Hiện thực tàn khốc đang nói cho anh ta biết rằng giữa anh ta và cô không có khả năng nào hết, bởi vì bây giờ cô là con dâu của cô anh ta, là… Chị dâu họ của anh ta.

Chị dâu họ!

Haiz!

Khách sạn.

Trong phòng thượng hạng.

Phó Linh Ngọc đang gục đầu vào lòng bà Phó khóc ầm ĩ.

“Mẹ, mẹ ơi, bọn họ làm giả chứng cứ hãm hại con, mẹ phải giúp con, mẹ giúp con được không, nếu không con sẽ bị bọn họ hại chết mất.”

Bà Phó nhíu mày thật chặt, không an ủi cô ta như mọi ngày mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Linh Ngọc, con đừng nói dối nữa, cũng đừng có giấu diếm mẹ, mẹ biết hết rồi. Chứng cứ anh con đang cầm là thật, nếu nộp những thứ đó cho tòa án thì ngay cả nhà họ Phó cũng không cứu nổi con đâu.”

Tiếng khóc của Phó Linh Ngọc lập tức tắt hẳn, cô ta nhìn mẹ mình một cách sững sờ, ấp úng hỏi: “Mẹ…

Mẹ tin mấy chứng cứ đó sao?”

“Có vài bằng chứng được chính phủ cung cấp, ví dụ như khẩu cung của bộ giao thông, mẹ không tin mà được sao?”

Sắc mặt Phó Linh Ngọc trắng bệch, cô ta biết không giấu nổi nữa, chỉ có thể giả vờ đáng thương.

“Mẹ, con sai rồi, thực ra… Tại Dương Tâm quá đáng, con giết cô ta thứ nhất là vì Triệu An, nhưng quan trọng hơn là suy nghĩ vì anh mà. Mẹ cũng không muốn thấy anh tái hôn với Dương Tâm đúng không?”