Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 799



Bà ta im lặng thở dài, chậm rãi đưa tay ra kéo cô ta dậy, chấp nhận: “Được rồi, đành theo ý con vậy. Mẹ sẽ đi nói chuyện với bà Triệu, nếu như bà ta đồng ý thì mẹ sẽ giúp nhà mẹ đẻ bà ta thoát cơn khốn cùng.”

Phó Linh Ngọc lau nước mắt trên mặt, ôm bà Phó: “Con biết mẹ thương con nhất, nhất định sẽ không để con giày xéo bản thân mang thai con người lạ. Mẹ, sau này con sẽ không tự tiện làm gì nữa, con sẽ luôn nghe lời mẹ, luôn luôn nghe lời mẹ, được không mẹ?”

Bà Phó đưa tay xoa xoa tóc sau gáy cô ta, chậm rãi nói: “Linh Ngọc, con hãy nhớ kĩ, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Phó, chỉ cần nhà họ Phó bước nhầm một bước thôi là sẽ bị kéo xuống nước, mọi hành động của chúng ta đều bị những người ngoài kia theo dõi, vì thế… Nhà họ Phó là nơi con có thể dựa dẫm, nhưng cũng là nơi trói buộc con. Mẹ chỉ giúp được con những thứ này thôi, còn lại con phải tự lo lấy.”

Tập đoàn Trần Thị.

Trong phòng tổng giám đốc.

Sinh Tử, con trai của quản gia đang nơm nớp lo sợ đứng giữa phòng làm việc, cậu ta lo lắng nhìn Trần Nhiên đang thân mật với mỹ nữ tóc vàng trên ghế sô pha.

“Cậu… Cậu chủ, có chuyện rồi.”

Trần Nhiên vùi đầu vào cổ của người đẹp tóc vàng, lười biếng nói: “Có chuyện? Có chuyện gì được chứ?

Đừng có lằng nhằng ở đây, không có chuyện quan trọng thì cút ra ngoài nhanh lên, không thấy tôi đang làm chuyện quan trọng sao?”

Sinh Tử cắn răng, mạnh mẽ nói to lên: “Hạng mục ngài đầu tư ở nước ngoài mấy hôm trước bị người bên trên niêm phong rồi, nói là doanh nghiệp trái phép gì đó, tiền chúng ta quăng vào đó mất hết rồi.”

Một tiếng “Bịch” vang lên.

Người đẹp tóc vàng bị Trần Nhiên đẩy ngã xuống đất.

Anh ta hoảng hốt bật dậy khỏi ghế sô pha, trợn mắt lên nhìn Sinh Tử đầy giận dữ, run run hỏi: “Cậu…

Cậu nói cái gì, niêm phong rồi hả? Thế tiền của tôi đâu, tôi đầu tư chín nghìn tỷ đấy? Mất trắng hết rồi sao?”

Anh ta vẫn còn đang mơ phất lên cơ mà, theo khảo sát của anh ta thì mỗi năm anh ta có thể kiếm ít nhất là ba mươi nghìn tỷ đấy.

Ba mươi nghìn tỷ của anh ta đâu?

Không không không, bây giờ anh ta không hi vọng xa vời đến ba mươi nghìn tỷ đấy nữa, tiền vốn chín nghìn tỷ của anh ta đâu?

Đây chính là số tiền cuối cùng còn sót lại mà anh ta bán cổ phiếu có được, nếu cứ mất trắng thế này thì anh ta phải làm sao bây giờ?

“Nói đi, tiền của tôi đâu, tiền đâu?”

Hai chân Sinh Tử mềm nhũn, quỳ thẳng xuống sàn nhà khóc lóc: “Tiền… Tiền bị ông chủ kia ôm đi rồi, bây giờ cảnh sát đang điều tra, nhưng mà ông ta đưa số tiền vốn đó qua tập đoàn rửa tiền lớn nhất thế giới, cảnh sát nói là 90% không bắt được, bảo ngài chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Hai chân Trần Nhiên lảo đảo, liên tục lùi về phía sau, ngã ngồi xuống sô pha lần nữa.

“Mất rồi, mất thật rồi, xong đời, lần này xong hết rồi, trong tay tôi không còn cổ phần nữa, sau này nên làm gì bây giờ? Tôi phải sống sao bây giờ?”

Sinh Tử suy nghĩ một chút, nhắm mắt nói: “Nếu không thì… Tuyên bố Trần Thị phá sản, bán công ty đi, còn vớt lại được một khoản tiền.”

Trong đầu Trần Nhiên đang nghĩ không có tiền thì phải làm sao bây giờ, nghe lời đề nghị của Sinh Tử xong thì vội vã đồng ý: “Đúng đúng đúng, bán công ty, cậu mau liên lạc với người ta bán Trần Thị đi. Bây giờ tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần tiền, chỉ muốn tiền thôi.”

“Được được được, để tôi liên lạc với người mua côn ty, ngài hãy chờ tin của tôi.”